Tuổi trẻ Việt Nam quốc nội và hải ngoại tràn ngập trong niềm hân hoan được tiếp cận với mạng lưới thông tin điện toán toàn cầu. Bao nhiêu những bưng bít o bế cuả chính quyền nhà nước cộng sản cũng cảm thấy bất lực trước sự thật sáng rõ như ban ngày cuả nền văn minh thế giới.
Chủ thuyết, lý tưởng, tư tưởng, hoài bão, khát vọng, trung thành, niềm tin… tự nó trở thành những từ ngữ, sáo rỗng, nhạo báng và miả mai. Nhưng người ta vẫn cứ phải cần đến nó để nâng đỡ tấm thân rệu rã mục nát cuả thần tượng Xã hội, xã hội chủ nghiã. Vẫn cần đến nó là những giá trị tinh thần nuôi sống chế độ. Chừng nào đám trí thức còn bạc nhược, dân chúng còn bị đàn áp bưng bít thông tin. Sách lược cao thâm nhất cuả cộng sản là luôn tâng bốc nịnh đầm vuốt ve dân chúng: Anh hùng, bất khuất, thông minh, dũng cảm, trí lược, tài ba… Họ luôn tìm cách đánh vào niềm tự hào, tự trọng, tự ái cuả dân chúng.
Thông tin báo chí, văn chương thơ phú là cái gốc cuả trí tuệ thì lại bị đảng nắm trọn độc quyền. Đảng thải ra tí nào thì dân được hưởng tí ấy. Đảng này thật sự lại được tuyển chọn từ những đám người làm nòng cốt xuất thân dưới đáy cuả xã hội. Những kẻ vô học đâm thuê chém mướn, những chàng tú tài thi trượt, tầng lớp vô sản lưu manh hoá .Sau nhiều thập kỷ đảng đã xây dựng được một đội ngũ trí thức rởm, với những mảnh bằng thạc sĩ, tiến sĩ , giáo sư đươc ngồi chai đít du học ở nước ngoài hoặc đào tạo trong nước. Với những kiến thức khoa học, toán, lý, hoá… những người này được biến thành những mẫu người máy để làm việc cho đảng. Còn cái phần hồn, cái ý thức quan trọng để làm người tử tế bình thường có trái tim đa cảm nhân hậu thì bị đảng tẩy não và nhuộm đỏ bằng chủ nghiã Mác Lê Nin. Tuy nhiên cũng có những trí thức tuyệt vời, họ thưà hiểu những mánh lới gian manh thủ đoạn cuả đảng. Họ đi guốc vào trong bụng đảng thì chính họ lại là những con mồi bị săn đuổi vây bắt cuả đám công an mật vụ hung hãn dữ rằn. Ví dụ họ gần đây họ đã vu cáo kết tội bỏ tù vô lý luật sư Cù Huy Hà Vũ và ông Vi Đức Hồi là cán bộ cao cấp cuả đảng.
Mấy thập kỷ qua về lĩnh vực văn hoá tinh thần văn chương nghệ thuật bị cầm cố vô cùng. Văn thì khộng nói, vì lưỡi không xương nhiều đường lắt léo. Muốn viết kiểu gì cũng được. Rồi cũng chỉ là mớ giấy vụn, như cơn gió thoảng qua. Nhưng thơ thì lại bị đảng hạ nhục, theo dõi gắt gao. Đơn giản vì thơ dễ nhớ, vẻn vẹn chỉ có vài câu nó được chiu chắt rót ra từ những giọt nước mắt đắng cay cuả tâm hồn. Thơ càng có vần, có nhạc điệu thì lại càng dễ nhớ.Nhất là những bài thơ được làm ra với thủ pháp nghệ thuật cao, được tinh chế hàng ngàn năm cuả đường luật, tứ tuyệt, lục bát, hay song thất lục bát. Đảng rất sợ loại thơ này, vì chính sách ngu dân và để nịnh đầm đám dân chúng trí thức .Bốc thơm cho lòng tự ái và lòng tự hào dân tộc tính. Đảng chủ chương trăm hoa đua nở. Những loạị thơ lá cải giun dế, miễn là biết ca ngợi đảng, ca ngợi lãnh tụ, ca ngợi chế độ thì lại được đề cao. Có khi còn được bơm lên là thơ thần, thơ bác học, là tuyệt đỉnh trên thảm thơ, nhung luạ dân tộc. Thơ không có vần, không có nhạc, nhất là loại thơ tối nghiã, chữ mẹ chửi cha chữ kia thì lại được khuyến khích.
Đảng lưà dân, lưà thi sĩ vào mê hồn trận cuả ngôn từ sáo rỗng vô nghiã. Càng vô nghiã càng khó hiểu thì mưu kế cuả đảng càng đắc dụng. Nhiều người sẽ lầm tưởng những từ ngữ tối tăm vô nghiã khó hiểu là tác giả ẩn chưá một trí tuệ cao siêu thần bí gì mà ta chưa đạt đưọc. Nhiều người cũng giả bộ ta đây thông thái và viết vài dòng ca ngợi vút đuôi để thoả mãn cái tâm linh nghèo nàn muốn trỗi dậy cuả mình. Loại thơ viết như văn, không có vần, vô nghiã, chung chung thì được khuyến khích.Coi như như là sự tiến bộ hội nhập với trào lưu văn chương thế giới. Lưu manh ma cô, ngu dân hoá đến thế là cùng. Thơ viết như văn khó nhớ, dù muốn có phê phán chế độ, phê phán đảng thì như nước đổ lá khoai, đọc một lần là quên ngay.
Tâm lý mọi người ai cũng muốn trở thành nhà thơ, muốn được gọi là thi sĩ. Con đường là thi sĩ thực sự thì lắm trông gai. Thà rằng chọn con đường bằng phảng, dễ ăn nhất, thơ không cần suy nghĩ , không cần nghệ thuật cao. Đường luật thì bảo niêm luật phiền phức, các cặp thực luận phải đối được nhau là thứ đồ cổ, hủ nho lạc hậu. Lục bát thì bảo ê a ề à. Tứ tuyệt song thất lục bát thì bảo lạc hậu rồi. Bây giờ tiếp cận văn minh Anh Pháp họ có làm thơ như ta đâu. Tám chữ theo nguyên tắc đổi thanh thì bảo gò bó quá, khó khai thông tình cảm cuả mình. Đại để cứ viết loạn xị, miễn có nội dung ca ngợi tâng bốc cho đảng độc tài là đưọc rồi. Thối thành thơm, dưa khú nhai lâu cũng thấy bùi.
Mấy thập kỷ qua đảng đã thành công trong chính sách ngu dân, về lĩnh vực văn chương thi phú. Càng ngu càng dễ trị. Bởi vì theo cách nghĩ nôm na i tờ thất học cuả đảng: Dân chúng nó biết suy tư, biết yêu nghệ thuật, bộ óc chúng nó càng phát triển cao, trình độ thẩm mỹ nó cao thì nó sẽ khôn dần lên khó trị. Đưa chúng nó vào cái trò văn chương thơ phú đơn giản, bốc cho chúng nó phổng mũi lên, con cháu chúng nó tâm hồn nghèo nàn què quặt thì quyền hành bổng lộc cuả đảng càng chắc ăn hơn. Lúc sinh thời cố giáo sư học giả Vũ Ký đã từng nói: Trong các quyền tư do thì quyền tự do thông tin báo chí là quan trọng nhất. Cho nên mỗi khi có binh biến đảo chính thì người ta bao giờ cũng chiếm các cơ quan thông tin báo chí, các đài phát thanh truyền thanh và truyền hình. Một nhà nước thực sự tự do dân chủ sẽ nhờ các kênh thông tin báo chí tự do để nhanh chóng điều chỉnh hoạch định các kế hoạch chính sách như tiền lương, giá cả, chống lạm phát v. v…
Ngăn chặn thông tin, cấm tự do báo chí thì chỉ có ở Việt Nam mới có, đảng vưà bịt mắt dân và vưà bịt cả mắt mình luôn. Đảng muốn dân ngu để trị thì cái ngu lớn nhất vẫn là đảng.
6.5.2011 Lu Hà
No comments:
Post a Comment