Cuộc giải cứu 9 cô gái từ động quỷ:
Cập nhật lúc 07:07, Thứ Bảy, 31/10/2009 (GMT+7)
-
Để đưa các cô gái Việt Nam đến được địa chỉ “bán tận ngọn” lên tới hàng
trăm triệu một cô, các điểm trung chuyển như nhà hàng “Lảo chí diểu”
phải giữ chân các cô tại đây, giam giữ, nuôi... nhốt trong cả tháng
trời. Quãng thời gian đó, dân trong nghề gọi là “công nghệ hồ người”...
"Công nghệ hồ người”
Về
tới tỉnh lỵ Quảng Đông, đồng hồ chỉ 3h sáng. Người mệt rã rời vì phải
trải qua hành trình liên tục dài, đến lúc ấy anh Thi mới chợt nhớ, là
cả ngày chưa có gì vào bụng. Thế nhưng, niềm vui giải thoát được các
cháu an toàn, khiến anh quên đi tất cả.
|
Nụ cười rạng rỡ của "ông trưởng thôn tinh quái" - Ảnh: Kiên Trung
|
Tại
trụ sở Công an tỉnh Quảng Đông, cơ quan chức năng đã làm thủ tục lấy
lời khai của từng cô gái để làm hồ sơ lưu ngay trong đêm. Cả 9 cô gái
đều bị kẻ xấu lợi dụng, rủ rê, lừa gạt, sau đó áp dụng cùng một thủ
đoạn là cho thuốc mê rồi “tuồn” sang Trung Quốc.
Qua
câu chuyện của các cán bộ công an Trung Quốc nói với nhau và qua lời
phiên dịch của Minh, anh Thi biết được, những kẻ vi phạm pháp luật của
nhà hàng “Lảo chí diều” sẽ bị truy tố về tội danh giam giữ, mua bán phụ
nữ nước ngoài trái pháp luật.
9
cô gái được nghỉ lại một đêm tại trụ sở công an tỉnh Quảng Đông, sớm
hôm sau, họ được mua vé xe trở về Việt Nam. Lúc này, ngày Tết truyền
thống của Việt Nam sắp cận kề.
Trong
số 9 cô gái vừa được giải cứu, mỗi cô đều ở một tỉnh: Hà Nội, Hải
Dương, Hà Tây, Hòa Bình... Thời gian đến "động quỷ" của mỗi cô khác
nhau, nhưng tất cả đều giống nhau ở một điểm: bị kẻ xấu lừa gạt, đến
khi tỉnh dậy đã thấy mình ở một nơi xa lạ, không hiểu xung quanh mọi
người nói tiếng gì. Họ đều sắp sửa chung một hoàn cảnh đã được sắp đặt
sẵn: bị bán qua tay nhiều mối, và trở thành gái mại dâm để “trừ nợ” cho
chính số tiền mà những kẻ đã bỏ ra mua mình về làm món hàng.
Câu
chuyện bi thảm nhất, đấy là hai chị em ruột cùng bị lừa bán sang Trung
Quốc, cùng gặp nhau tại nhà hàng “Lảo chí diều”, và cả hai cùng may mắn
được cứu thoát nhờ ông trưởng thôn Đặng Ngọc Thi.
L.T.T
và L.T.C là hai chị em ruột quê ở một huyện miền núi tỉnh Hòa Bình.
Trước khi bị lừa sang Trung Quốc, T. đã lấy chồng. Vì hoàn cảnh gia
đình khó khăn, không có công ăn việc làm, T. được giới thiệu đi nấu cơm
cho một công trường đang thi công ở dưới phố huyện. Thế nhưng, kẻ “môi
giới công việc” đã lừa cô gái nhẹ dạ xuống tận Hà Nội để... thi tuyển,
nộp hồ sơ! Từ HN, T. bị kẻ xấu đưa sang Trung Quốc.
Cả
nhà T. vẫn đinh ninh con mình đã tìm được công việc, có thu nhập, và
đang nấu cơm cho một công trường mà không hay biết T. đã bị đưa sang
Trung Quốc. Một thời gian sau, đến lượt cô em gái C. cũng chịu chung số
phận. C. được giới thiệu đi bán hàng quần áo, nhưng bán hàng ở đâu
không thấy, em bị đưa thẳng sang Trung Quốc. Khi tỉnh dậy, C. thấy mình
đang ở một nơi xa lạ. Và thật kinh ngạc, C. gặp người chị ruột của mình
ở "Lảo chí diều". Cả hai chị em gái bị lừa bán, cách nhau trong vòng
đúng 1 tháng trời.
Ngoài
chị em T., C., còn có em Lê Thanh T. (quê huyện Thường Tín, Hà Nội); em
Trần Thị H. (huyện Đại Từ, Thái Nguyên); em Dương Thị T. (Lạng Sơn);
Nguyễn Thị N. (Ba Vì, Hà Nội); Lê Thị T. (Hà Nội); Đặng Mai L. (Hải
Dương). Cô thôn nữ 19 tuổi quê Nam Định, Nguyễn Thị H. (cháu gọi ông
trưởng thôn Đặng Ngọc Thi là chú rể) là người cuối cùng bị đưa đến nhà
hàng "Lảo chí diều".
Những
kẻ lừa bán các cô gái sang Trung Quốc chỉ nhận được một số tiền rất nhỏ
(5 – 7 triệu đồng/cô). Đến được các “trạm trung chuyển” như "Lảo chí
diều", giá mỗi cô là 70 triệu đồng. Đến được Hồng Kông, con số này là 200 triệu.
Thời gian giam giữ các cô gái tại nhà hàng "Lảo chí diều" thực chất là thời gian hồ người.
Các chủ buôn người không cho các em ra bên ngoài, bí mật nuôi dưỡng để
các cô lại sức sau quãng đường cả ngàn cây số, chăm cho các cô "có da
có thịt"... Đến khi các cô đã "má đỏ môi hồng", “tuốc” lại nhan sắc
bằng cách ép tóc, nhuộm tóc..., khi ấy mới là thời điểm “xuất hàng” và
mới bán được giá “tận ngọn”.
Cắm bằng lái xe mua quần áo lót cho các cháu
Trên
suốt chặng đường hàng ngàn cây số từ Quảng Đông về thị trấn Đông Hưng,
rồi từ Đông Hưng về Móng Cái, ông trưởng thôn vẫn chưa yên vì một nỗi
lo: liệu có chuyện gì xảy ra trên đường về hay không? Bởi vì, ông phải
lo lắng tính mạng cho cả 9 cô gái vừa được giải thoát từ giới giang
hồ...
Anh
Thi nhớ lại, hôm về tới cửa khẩu Móng Cái, trời bắt đầu tối. Phố núi
bắt đầu lên đèn. Thở phào nhẹ nhõm vì đã đặt chân lên địa phận VN, thế
nhưng, một nỗi lo khác lại hiện hữu, đó là những đồng tiền cuối cùng
trong người đã cạn.
|
Chân dung trưởng thôn "liều lĩnh và mưu trí" - Ảnh: Kiên Trung
|
Anh
Thi quyết định nghỉ lại một đêm, sau đó gọi điện thoại báo tin về nhà
cho gia đình là đã tìm được người, gia đình chuẩn bị xe, tiền... để sớm
hôm sau lên Móng Cái đón đoàn. Tất cả tiền nghỉ, tiền ăn... đều mua bán
chịu.
“Việc
quan trọng nhất của mình là cứu người thì đã làm được, không những thế
còn cứu được 8 cô gái khác. Hơn nữa, về đến VN, dù gì cũng đã ở trên
đất của mình, nên không phải lo lắng nhiều nữa...” - anh Thi nói.
Khuya,
cả 9 cô gái đều rụt rè, không cô nào chịu đi tắm giặt. Gặng hỏi, anh
mới được biết, cả 9 cô không còn bộ quần áo nào khác để thay thế. Anh
Thi đánh liều mang giấy tờ tùy thân, bằng lái xe đi cầm ở tiệm cầm đồ
được 400 ngàn, mua vừa đủ 9 bộ quần áo nữ.
“Việc
khó mình đã làm được. Nhưng quả thật, tình thế đó là tình thế trớ trêu
nhất. May mình đã có gia đình, đã có con lớn, nên cũng đành nhắm mắt
nhắm mũi đi mua quần áo lót cho các cháu vào lúc nửa đêm...” - anh cười.
Cuộc hội tụ đầy nước mắt
Sáng
hôm sau, người nhà dưới Nam Định thuê một chiếc xe 16 chỗ lên Móng Cái
để đón đoàn. Trên đường đi, anh lấy địa chỉ, số điện thoại của từng
cháu để liên lạc với gia đình. Có những cháu, chỉ nhớ được là ở làng
mình, có nhà ông này, nhà người kia có máy điện thoại, nhưng không biết
số. Lại phải kiên nhẫn dò hỏi 1080 ở các tỉnh để xin số, rồi gọi điện
thoại hẹn gặp người nhà các cháu lên đón con...
Anh
Thị kể lại: “Có những gia đình, khi nghe tôi thông báo là con/cháu mình
vừa thoát khỏi động quỷ ở Trung Quốc, họ vẫn không tin, vẫn quả quyết
là “cháu nó vừa mới đi làm xa được vài tháng, làm sao mà sang đó
được...”. Có những người không kìm được niềm hạnh phúc, vì quá bất ngờ,
và không tin đó là sự thật, đã bật khóc ngay trong điện thoại...”
|
Bằng khen của GĐ C.A tỉnh Nam Định cho ông trưởng thôn có nhiều thành tích trong công tác phòng chống tội phạm. - Ảnh: Kiên Trung
|
Chọn
khách sạn Kim Liên B ở Hà Nội làm điểm gặp gỡ, anh thông báo và đề nghị
các gia đình phải trực tiếp cử người thân lên đón con/em mình. Cuộc gặp
gỡ bất ngờ cuối năm là cuộc hội ngộ đầy xúc động mà anh nhớ mãi.
“Nhiều
gia đình, khi đến có cả công an xã đi theo, vì họ vẫn không tin, vẫn
nghi ngờ mình nói dối. Đến nơi, họ mới té ngửa ra, và bật khóc khi nghe
câu chuyện về cuộc hành trình hàng ngàn cây số của chúng tôi mấy ngày
qua... Nhiều phụ huynh cảm động, nói trong nước mắt. Họ bắt con cái
mình phải nhận tôi là ân nhân, là người “đẻ” ra các cháu lần thứ hai...
Có gia đình, tâm sự rất chân thành, và xin phép được hỗ trợ một phần
nhỏ chi phí cho chuyến giải cứu người bên Trung Quốc...” – anh Thi nhớ
lại.
“Tôi
vừa nhận được điện thoại của gia đình cháu L.T.C (quê Hòa Bình) mời lên
dự đám cưới của cháu. Năm ngoái, cháu L.T.T (Hà Nội) cũng đã tổ chức
thành hôn với một chàng trai làm thợ cơ khí, mình cũng được tham dự...
Thú thực, nhìn các cháu hạnh phúc trong ngày trọng đại của cuộc đời,
mình cảm thấy ấm lòng. Vì đấy là sự nỗ lực của các cháu, các cháu đã
tìm được hành phúc chân chính của mình... Nếu như không có cuộc hành
trình gian nan ấy, không ai dám chắc, bây giờ số phận các cháu sẽ như
thế nào...” – trưởng thôn Thi tâm sự.
Kiên Trung