(NLĐ)- Lễ kỷ niệm 55 năm ngày thành lập Hải quân Nhân dân VN (7.5.1955 - 7.5.2010) và đón nhận Huân chương Sao vàng lần thứ hai đã được Đảng ủy, Bộ Tư lệnh Hải quân Nhân dân VN tổ chức trọng thể vào ngày 7-5 tại TP Hải Phòng.
Phó Đô đốc, Tư lệnh Hải quân Nhân dân VN Nguyễn Văn Hiến đã đọc diễn văn kỷ niệm, ôn lại truyền thống 55 năm xây dựng, phấn đấu và trưởng thành của Hải quân Nhân dân VN từ khi thành lập đến nay; khẳng định trong bất kỳ tình huống nào, Hải quân Nhân dân VN vẫn một lòng trung thành với Đảng, Tổ quốc và nhân dân; nêu cao ý chí quật cường, mưu trí, sáng tạo, dám đánh, quyết đánh và quyết thắng mọi kẻ thù xâm lược.
Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú Trọng gắn Huân chương Sao vàng lên lá cờ truyền thống của Hải quân Nhân dân VN. Ảnh: TTXVN
Đến dự lễ kỷ niệm, Ủy viên Bộ Chính trị - Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú Trọng nhiệt liệt biểu dương và chúc mừng những thành tích, chiến công mà lực lượng Hải quân Nhân dân VN đã đạt được trong 55 năm qua. "Năm tháng sẽ trôi qua nhưng những chiến công hiển hách của Hải quân Nhân dân VN không bao giờ phai mờ mà càng được ghi nhớ, trân trọng, mãi mãi là niềm tự hào của quân và dân ta..." – Chủ tịch Nguyễn Phú Trọng nhấn mạnh.
Tại lễ kỷ niệm, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú Trọng thay mặt Đảng, Nhà nước trao Huân chương Sao vàng cho Hải quân Nhân dân VN. Dịp này, hai nguyên Tư lệnh Hải quân Nguyễn Bá Phát và Giáp Văn Cương cùng liệt sĩ Trần Minh Nghĩa được truy tặng danh hiệu Anh hùng Lực lượng Vũ trang Nhân dân.
Trước đó, theo TTXVN, qua điện thoại, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú Trọng đã giao lưu với quân và dân Trường Sa đang có mặt tại Hội trường UBND huyện đảo Trường Sa (Khánh Hòa).
- Nợ Chính phủ tiếp tục tăng, 8/25 chỉ tiêu về xã hội và môi trường không đạt, tỷ lệ khu công nghiệp, chế xuất có hệ thống xử lý nước thải đang ngày càng ít đi.
Hai Ủy ban của Quốc hội là Kinh tế và Tài chính - Ngân sách đưa ra những cảnh báo này sau khi thẩm tra kết quả thực hiện kế hoạch phát triển kinh tế, xã hội, ngân sách cuối năm 2009 và những tháng đầu năm nay.
Tỷ lệ dư nợ tăng ngày càng nhanh
Người dân tham quan các gian hàng điện máy trong siêu thị trước dịp hè. Ảnh: LN
Theo nhận định chung, tình hình kinh tế - xã hội từ cuối năm đến nay có khởi sắc tích cực.
GDP quý cuối năm 2009 tăng cao hơn, đưa tốc độ tăng trưởng cả năm đạt mức 5,32%, cao hơn so với số ước thực hiện đã báo cáo Quốc hội (5,2%)
Chỉ số giá tiêu dùng CPI tháng 12/2009 tăng thấp, 6,52%, thấp hơn số ước thực hiện 7% đã báo cáo Quốc hội.
Tuy nhiên, theo Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Hà Văn Hiền, "nền kinh tế đang tồn tại nhiều khó khăn tiềm ẩn cần kịp thời nhận diện và giải quyết".
Đáng lo ngại là tỷ lệ dư nợ của Chính phủ đang tăng ngày càng nhanh: 33,8% GDP năm 2007, năm 2008 tăng lên 36,2% và 2009 là 41,9%.
Như cảnh báo của Ủy ban Tài chính - Ngân sách, dự kiến dư nợ Chính phủ năm nay có thể lên tới 44,6%. Có hai nguyên nhân dẫn đến nguy cơ này, đó là việc tăng phát hành trái phiếu Chính phủ và điều chỉnh mức tăng bội chi ngân sách đột biến lên trên 5% GDP.
"Mức dư nợ Chính phủ và nợ quốc gia tăng sát mức an toàn cho phép. Vay nợ trong nước và nước ngoài gặp khó khăn, phải vay với lãi suất cao, dẫn đến việc đảm bảo an ninh tài chính quốc gia đứng trước những khó khăn cho nhiều năm sau", Ủy ban Tài chính - Ngân sách nhận định.
Theo đó, việc điều hành ngân sách và đảm bảo an ninh tài chính trong năm nay sẽ khó khăn. Đây chính là một thách thức cho việc thực hiện nhiệm vụ thu, chi và giữ vững an ninh tài chính.
Quốc hội lo ngại về tỷ lệ dư nợ Chính phủ đang tăng dần. Nguồn số liệu: Ủy ban Tài chính - Ngân sách Quốc hội.
Trong những năm tới, Ủy ban này vẫn kiên trì đề xuất cần đảm bảo bội chi trong giới hạn 5% GDP, đồng thời thận trọng với các trường hợp đòi hỏi nguồn vốn ngân sách lớn.
Trong một cảnh báo liên quan đến chính sách tiền tệ, Ủy ban Kinh tế cho rằng, việc thắt chặt tiền tệ như năm vừa qua có phần quá mạnh gây khó khăn cho doanh nghiệp. Dư nợ tín dụng bình quân năm 2009 tăng 3,13%/tháng. Nhưng đến tháng 1 năm nay chỉ tăng 0,26%, các tháng tiếp theo đều tăng dưới 2%.
Chính tốc độ sụt giảm quá nhanh của mức tăng tổng dư nợ tín dụng đã làm cho doanh nghiệp khó tiếp cận vốn. Tổng phương tiện thanh toán tăng thấp khiến tín dụng tăng thấp và lãi suất tăng cao không bình thường.
"Chật vật"
Trong khi các chỉ tiêu kinh tế được cho là vượt so với dự tính, thì nhiều vấn đề xã hội lại chưa được giải quyết. Tỷ lệ thất nghiệp vẫn cao, chỉ tiêu xử lý ô nhiễm môi trường thấp.
Thống kê hộ nghèo thì mỗi nơi một phách. Tổng cục Thống kê nói còn 12,3% hộ nghèo, trong khi con số do Bộ LĐTB&XH đưa ra là 11,3%.
8/25 chỉ tiêu không đạt đều là các chỉ tiêu xã hội ảnh hưởng sát sườn đến người dân như tỷ lệ dùng nước sạch ở đô thị, chất thải rắn được thu gom...
Đáng lưu ý là tỷ lệ khu công nghiệp, khu chế xuất đang hoạt động có hệ thống xử lý nước thải tập trung đạt tiêu chuẩn môi trường đang tiếp tục "giật lùi", chỉ đạt 50%, thấp hơn so với năm 2008 (60%).
Ủy ban Kinh tế cũng chỉ ra, chất lượng tăng trưởng kinh tế là mục tiêu được nói đến nhiều năm nay nhưng vẫn chưa cải thiện là bao. Dự kiến, hệ số ICOR năm 2010 sẽ rất cao.
Ngay những tháng đầu năm 2010, chỉ số giá tiêu dùng tăng cao, đặc biệt hàng hóa thiết yếu với dân như thực phẩm, giao thông, dịch vụ...
Việc điều chỉnh giá một số mặt hàng cơ bản như điện, than, nước, xăng dầu diễn ra gần như đồng thời trong một khoảng thời gian rất ngắn cùng với việc điều chỉnh tỷ giá liên tục diễn ra ngay trước Tết đã gây hiệu ứng cộng hưởng. Đây là một trong những nguyên nhân khiến chỉ số giá tiêu dùng tăng cao đột biến trong quý I năm nay.
Điều này gây ra tâm lý hoang mang lo lắng cho người dân và doanh nghiệp.
Nhận định chung của Ủy ban Kinh tế là nền kinh tế năm nay sẽ phải chật vật để cùng lúc đạt hai mục tiêu: ổn định cân đối vĩ mô, phục hồi tăng trưởng kinh tế đạt mức cao hơn năm qua. Và trước mắt đang là hàng loạt vấn đề bức xúc của đời sống người dân.
Báo cáo được Ủy ban Thường vụ Quốc hội thảo luận trọn ngày hôm nay (7/5) trước khi đưa ra nghị trường 2 tuần tới.
Một cháu bé bị hành hạ dã man như thời trung cổ, một công ty đầu độc cả dòng sông, làm hàng nghìn nông dân điêu đứng vẫn nhởn nhơ, một Hoàng thành ngang nhiên bị phá ủi làm đường trong khi người ta đổ tiền tỷ để kỉ niệm nghìn năm Thăng Long. Phát ngôn Hành động tuần này cho thấy lời cảnh báo tột cùng về sự xuống cấp của đạo đức xã hội.
Phép logic học về những tội ác
Nhìn hình ảnh cháu Hào Anh (14 tuổi) bị vợ chồng ông bà chủ (gọi bằng cậu mợ) trang trại tôm sú giống ở xã Ngọc Chánh, huyện Đầm Dơi (Cà Mau) dùng kìm bấm vào môi, bẻ răng, dùng bàn là nóng chà lên da thịt... trong một thời gian dài không ai không cảm thấy rùng mình kinh hãi.
Việc hành hạ những đứa trẻ một cách man rợ như thời trung cổ trong xã hội chúng ta không hề thuyên giảm. Nếu xét một cách logic trong việc giáo dục con người thì với lý trí người ta sẽ thấy những chuyện man rợ ấy chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Nếu chúng ta xâu chuỗi những vấn đề về sự suy đồi nhân cách thì chúng ta sẽ thấy tội ác không hiện ra ở nơi này thì sẽ hiện ra ở nơi khác, không hiện ra trong hình thức này thì hiện ra trong hình thức khác. Tội ác của vợ chồng ông chủ trang trại tôm sú giống cho thấy hai điều : Một, sự độc ác đã công khai như thách thức với xã hội. Hai, sự coi thường luật pháp và những giá trị sống.
Khi người ta ngang nhiên tàn phá thiên nhiên, giết hại nuông thú ngay trước cửa chùa, chen lấn cãi cọ nhau trên đường, tranh giành bổng lộc, ức hiếp lẫn nhau, khi người ta nhìn thấy những kẻ móc túi trên một chuyến xe nhưng giả vờ quay mặt đi, giả vờ quay mặt đi để không nhường chỗ cho một người lớn tuổi hay một phụ nữ có thai, khi người ta ngang nhiên xâm lấn đến các di tích văn hoá, lịch sử bởi lợi ích vật chất, khi người ta trắng trợn đục khoét tài sản của tập thể, khi một thầy hiệu trưởng mua dâm học sinh đã xin trút bỏ y phục trước toà để chứng minh mình không có khả năng tình dục hòng chạy tội thì đức hạnh của con người đã nát như bùn.
Nhưng trước tội ác ở mức độ man rợ ấy, chúng ta thật may đã không rơi xuống đáy của sự tuyệt vọng nếu chúng ta không được thấy sự lên tiếng của những người dân ở xã Ngọc Chánh. Cho dù sự lên tiếng này không tỉ lệ thuận với những hành động phi văn hoá và phi nhân tính đang diễn ra.
Nếu chúng ta xâu chuỗi những vấn đề về sự suy đồi nhân cách thì chúng ta sẽ thấy tội ác không hiện ra ở nơi này thì sẽ hiện ra ở nơi khác, không hiện ra trong hình thức này thì hiện ra trong hình thức khác. Ảnh VTC
Các cơ quan chức năng đã vào cuộc và sẽ xử lý hai vợ chồng ông chủ trang trại tôm giống kia. Nhưng những hành động phi nhân tính một cách công khai như vậy đã xẩy ra trong xã hội từ lâu cho dù có những vụ đã bị pháp luật xử lý, nhưng "thông điệp đen" từ những hành động phi nhân tính đó vẫn chưa thực sự được đặt lên bàn những người có trách nhiệm với xã hội. Bởi chúng ta vẫn chưa nhìn thấy một chiến lược giáo dục nhân tính cho con người. Nó cho thấy những hành động phi nhân tính ấy xẩy ra như chuyện một cái cây tự nhiên đổ. Người ta dọn cái cây đổ ấy xong là quên ngay chuyện đó.
Mọi chuyện trong những gia đình, trong những khu phố, trong mỗi ngôi trường, trong mỗi công sở...vẫn "bình chân như vại". Cũng có những nỗi lo được cập nhật và những giải pháp nào đó được đưa ra nhưng đó chỉ là những nỗi lo chủ yếu về giá hàng hoá, giá vàng, đô la, giá căn hộ cao cấp, về những ngày nghỉ dài sẽ du lịch ở đâu...mà không thấy nỗi lo về đạo đức xã hội đang xuống cấp một cách trầm trọng.
Chẳng lẽ chúng ta chỉ trông chờ vào sự an ủi như một tia hy vọng mong manh về đạo đức xã hội qua một vài người thi thoảng loé lên như sao đổi ngôi hay sao ?
Tôi là một kẻ lắm mưu mẹo
Cho dù không muốn nhắc lại bởi xấu hổ và đau lòng thì tôi vẫn phải nhắc rằng : theo báo chí mấy năm vừa rồi đưa tin, Việt Nam là một trong những nước tham nhũng nhất thế giới. Thế nhưng, số vụ tham nhũng được phát hiện lại không nhiều, chủ yếu là "tham nhũng vặt", "cá to lọt lưới" như nhận định trong một báo cáo của cơ quan chức năng công bố tại Hội nghị Đối thoại về Phòng chống tham nhũng năm 2008. Kết quả đó có phải là do chuyên môn của các cơ quan chống tham nhũng kém hay do các cơ quan đó không dám làm gì mạnh tay ?
Tuần này, một tin vừa vui vừa ngờ trên Báo Tuổi Trẻ về việc tới đây các cán bộ công chức phải có nghĩa vụ giải trình tài sản của mình và từng bước công khai tài sản và có những quy định xử lý đối với tài sản không giải trình được.
Về việc này, cho dù tôi có nói gì dưới đây chăng nữa thì hầu hết mọi người cũng sẽ hình dung ra chuyện đó nó sẽ như thế nào. Cái tin nói trên vui vì nếu chúng ta làm đúng với những gì chúng ta nói thì công cuộc chống tham nhũng mới thực sự có kết quả và có ý nghĩa. Và cái tin nói trên mang lại cho người dân nỗi băn khoăn bởi họ khó tin việc đó được thực thi một cách cương quyết khi chúng ta đã làm việc đó một hai lần và ở đâu đó nhưng hiệu quả chưa được bao nhiêu.
Nhưng sau niềm vui và cả nỗi nghi ngờ kia thì người dân hỏi nhau : vậy những cán bộ nào, công chức nào sẽ là những người kê khai tài sản đầu tiên. Hỏi thế mà cũng hỏi. Đương nhiên phải là các cán bộ từ cao xuống thấp chứ. Nếu một Bộ kê khai tài sản thì ngài Bộ trưởng phải gương mẫu kê khai đầu tiên. Rồi đến các Thứ trưởng. Sau đó là cán bộ cấp Vụ rồi cuối cùng các các cán bộ, công chức không chức quyền.
Nhưng cách làm cũng phải kỹ lưỡng và đầy đủ. Một ngài Bộ trưởng kê khai tài sản thì không chỉ mình ngài kê khai mà vợ ngài, các con ngài và thậm chí các cháu ngài. Tôi nói vậy bởi thực tế và cũng bởi từ bụng ta suy ra bụng người. Vì nếu tôi là Bộ trưởng mà có nhiều tài sản thì tôi sẽ cho vợ tôi đứng tên, cho con tôi đứng tên, rồi con rể tôi hay con dâu tôi nữa. Hơn thế, tôi sẽ gửi tiền vào nhiều ngân hàng khác nhau. Rồi tôi mua bất động sản nhưng cho thuê hoặc dưới một hình thức khác. Nói chung là tôi như thế thôi nhưng tôi rất lắm mưu lắm mẹo.
Tất nhiên trong việc kê khai tài sản này tôi lo lắng hay tôi kê gối cao mà ngủ ngon còn phụ thuộc vào những ai đứng ra giám sát việc chúng tôi kê khai tài sản nữa chứ. Nếu các cơ quan chức năng làm đúng thì tôi cũng khó mà thoát được. Hoặc trong các cơ quan chức năng của Nhà nước mà lại có những đại diện có nghiệp vụ và có lương tâm thì cũng gay go đây.
Còn nếu chúng ta thực sự vì sự trong sạch của cán bộ công chức thì chúng ta phát động phong trào quần chúng phát hiện tài sản của những ông bà cán bộ tham ô, tham nhũng giống như chúng ta từng phát động phong trào vì an ninh tổ quốc trước kia thì đố kẻ tham nhũng nào thoát được.
Nhưng tôi phải thành thật trước mọi người là tôi khó tin vào kết quả của việc kê khai tài sản này lắm. Vì vậy, tôi tha thiết đề nghị các cơ quan chức năng hãy làm cho người dân tin đó là một cuộc đấu tranh chống tham nhũng thật sự mà tôi là một người dân trong nhân dân cần lao ấy. Và những người kê khai tài sản trước tiên, theo tôi, nên là những ngài Bộ trưởng và những tổ chức giám sát việc kê khai tài sản phải có đại diện của người dân một cách thực sự.
Đố ngài Bộ trưởng nào dám từ chức đấy!
Trong chương trình thời sự của VTV1 tối qua ( 6/5) có tin về vụ thu hoạch mía của Cuba thất thu. Lý do là thời tiết khắc nghiệt và một số lý do chủ quan khác nữa. Và với chỉ một vụ mía thất thu, Ngài Bộ trưởng Bộ mía đường Cuba đã xin từ chức.
Nghe vậy mà lòng đầy cảm xúc lẫn lộn. Từ bên này trái đất, lòng tôi hướng về Cuba và tỏ lòng ngưỡng mộ ngài Bộ trưởng. Và "trông người lại ngẫm đến ta". Biết bao giờ ở nước Việt Nam này có một ngài Bộ trưởng đứng lên xin từ chức nhỉ ? Tôi xúc động và đầy suy tư nói với mấy người bạn, thì một người trề môi nói : " Có mà đến mùa quýt. Ông đúng là thằng viển vông". Rồi ông bạn ngửa cổ ngâm một câu ca : " Bao giờ chạch đẻ ngọn đa/ Sao đẻ dưới nước thì Bộ trưởng nước ta từ ...chức".
Nghe ông bạn tôi ngâm nga, lòng tôi cũng thấy tưng tức, bèn hỏi : Ông chỉ cho mọi người xem ở nước ta ngài Bộ trưởng nào đáng từ chức không ? Tôi cam đoan là nếu ngài Bộ trưởng nào đó ở nước ta mà mắc lỗi ở mức độ như ngài Bộ trưởng Bộ mía đường Cuba thì chắc họ cũng xin từ chức. Còn nếu ông cứ khăng khăng ở nước ta cũng có vài ngài Bộ trưởng đáng từ chức và nên từ chức thì xin rà soát thử xem.
Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo ư ? Làm gì đã đến mức ấy tuy ở Bộ này học sinh thì quay cóp, đánh thầy, chửi cô, thầy thì gạ tình lấy điểm, mua dâm học trò, cô thì bắt trò liếm ghế mà không liếm ghế thì tát cho vẹo hàm, kết quả thi tốt nghiệp một cách thực sự thì than ôi tệ hại vô cùng...
Bộ trưởng Bộ Y tế ư? Cũng làm gì đến nỗi ấy tuy rằng bác sỹ thì ăn tiền bệnh nhân, bác sỹ thì lĩnh lương trong bệnh viên nhưng mở phòng mạch ở ngoài bệnh viện, thuốc thì tăng giá vù vù mà không quản lý được, bệnh viện thì bẩn thỉu, ba bốn bệnh nhân nằm chung một giường...
Vậy thì Bộ trưởng Bộ xây dựng ư ? Càng không đến mức ấy tuy rằng Bộ này xây nhà thì sai quy định để đến khi cháy thì chẳng biết làm thế nào, cầu hàng ngàn tỷ xây xong thì nứt, đường hàng ngàn tỉ làm xong thì lún, công trình thì tô trát bên ngoài nhưng vòng tay rút ruột bên trong...
Có lẽ mấy ông Bộ trưởng của nước người như nước Cuba anh em kia chắc sai xót trầm trọng lắm mới đệ đơn từ chức. Mà có lẽ, làm Bộ trưởng ở nước ngoài nó khác làm Bộ trưởng nước mình.
Không phải là cứu dân đen mà là bảo vệ chủ quyền quốc gia
Chuyện ngay ở trong nước mình mà không làm được thì hỏi chuyện ngoài xa kia thì làm thế nào ? Ảnh VNN
Có thể ví vụ Vedan thải chất độc giết chết sông Thị Vải có thể gọi là " vụ đầu độc" công khai và lớn nhất từ trước đến nay đã bị bắt quả tang. Người dân đã khởi kiện Công ty Vedan bồi thường thiệt hại. Nhưng thời gian cứ thế trôi đi mà kẻ đầu độc vẫn phởn phơ.
" Vụ đầu độc " công khai này đã xẩy ra gần hai năm trời rồi nhưng "kẻ đầu độc" vẫn ung dung trước đau khổ và bức xúc của người dân. Vedan đã phạm tội. Điều đó đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Họ phải bồi thường là đúng pháp luật. Thế nhưng bi hài thay họ lại chỉ định...hỗ trợ những nạn nhân của họ mà thôi. Cứ như là họ đang làm công tác từ thiện với khẩu hiệu của họ " duy trì mối quan hệ thân thiện với nông dân". Việc đánh tráo khái niệm giữa "bồi thường" và "hỗ trợ" là trò ma. Nhưng tại sao giữa thanh thiên bạch nhật mà Vedan lại trơ trẽn diễn cái trò này được?
Khi Vedan đưa chuyên gia từ Đài Loan sang để kiểm chứng lại mức độ độc hại mà họ gây ra thì sự việc đã vượt qua ngưỡng " quá trớn" và coi thường luật pháp Việt Nam. Đồng thời, Vedan hứa hết lần này đến lần khác nhưng không thực hiện và giở nhiều trò, nhiều mánh để chạy tội. Một cái công ty mà còn ngang ngược như thế hỏi những kẻ có tiền nhiều, vũ khí nhiều sẽ ngang ngược và chà đạp lên lợi ích của các quốc gia nhỏ hơn như thế nào.
Chưa bao giờ như lúc này, chúng ta cần thể hiện rõ ràng và mạnh mẽ luật pháp của chúng ta. Các cơ quan chức năng nếu không có ý giúp những người dân hai bờ sông Thị Vải thì hãy giúp nhà nước chứng minh chủ quyền của đất nước này. Chuyện ngay ở trong nước mình mà không làm được thì hỏi chuyện ngoài xa kia thì làm thế nào ?
Kết quả giám định của Viện MT-TN được Nhà nước uỷ quyền hãy công bố kết quả điều tra một cách rõ ràng và cơ quan luật pháp dựa trên đó mà phán định. Làm gì có chuyện một công ty như Vedan lại coi kết quả giám định của một cơ quan chuyên môn Nhà nước và phán quyết của cơ quan luật pháp Nhà nước như là chuyện trẻ con như thế.
Khi hai cơ quan Nhà nước kia có kết luận chính thức mà Vedan không thực hiện thì chúng ta phải cưỡng chế như chúng ta cưỡng chế việc di dời nhà dân để làm đường hay xây dựng công trình gì đó. Nếu không thì chấm dứt hoạt động của Vedan cho dù công ty này có mang lại một chút lợi ích nào đó vì không có lợi ích nào lớn hơn chủ quyền của một quốc gia.
Cứ tiến lên đi, máy ủi!
Một góc Hoàng thành Thăng Long, Ảnh VNN
Cho dù được thông báo và cả cảnh báo nữa thì những chiếc xe ủi vẫn hùng hục phá tan những di tích lịch sử cụ thể là bức tường thành Đại La - Hoàng Thành dưới đường Hoàng Hoa Thám của Thăng Long ngàn tuổi ẩn giấu dưới lòng đất khi họ làm con đường.
Nhưng những chiếc máy ủi kia đâu phải là những kẻ vô văn hoá và bất chấp dư luận như thế. Và có điều lạ lùng là từ mấy năm trước, các cơ quan quản lý văn hoá đã cảnh báo với chính quyền thành phố Hà Nội về một di tích lịch sử vô giá sẽ bị tàn phá khi triển khai thi công dự án đường Văn Cao - Hồ Tây.
Và như một vấn đề muôn thuở, người nói cứ nói và kẻ làm cứ làm trước những điều hiển nhiên như vậy. Nói thật là nhiều người dân cảm thấy vỡ óc khi không hiểu sao người ta cứ làm những điều không bao giờ được phép làm như vậy.
Một công viên hiển nhiên đấy là cứ ký giấy phép cho xây dựng khách sạn ở trong, một di tích văn hoá đấy mà cứ cho phép xây dựng đủ thứ linh tinh bên cạnh và kinh doanh đủ loại linh tinh trước cửa, một hồ nước đấy mà cứ hiển nhiên lấn chiếm. Ngay như Vịnh Hạ Long mà có đến biết bao nhà hàng nổi xấu xí trên vịnh rồi ăn uống rồi thải ra đủ thứ.
Ngày 20.4 vừa qua, Bộ VHTTDL tiếp tục gửi công văn tới UBND TP.Hà Nội đề nghị "chỉ đạo các cơ quan liên quan có kế hoạch nghiên cứu về di tích này, trường hợp phát hiện di tích khảo cổ học, di vật, cổ vật, bảo vật quốc gia cần tổ chức thăm dò thám sát, khai quật khảo cổ học theo Luật Di sản văn hoá...".
Các nhà chuyên môn đã lên tiếng và chứng minh có sở cứ khoa học về sự hiện diện của bức tường thành đã tồn tại qua nhiều triều đại. Các cơ quan quản lý về văn hoá đã từng cảnh báo và đang tiếp tục có ý kiến đề nghị khai quật, phân tích di sản hiếm hoi này.
Thế nhưng công văn cứ đến, cứ đi còn máy ủi cứ san, cứ phá. Những người có trách nhiệm và có quyền dừng bọn máy ủi vô văn hoá kia còn đợi gì nữa ? Cái gì đã ngăn cản các vị ? Sự không nhận thức được những di sản ấy hay là cái gì ? Việc ngang nhiên tàn phá một di sản văn hoá trong thế kỷ 20 thì chúng ta mới thấy vụ những thế lực hồi giáo cực đoan phá bức tượng phật khổng lồ mà thôi.
Trong lúc đó thì người ta lại tốn phí không ít tiền vào những thứ mơ hồ và đầy tính hài hước để kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long còn những điều cụ thể kia, những giá trị cụ thể kia thì bỏ mặc. Cũng trong thời gian này, người ta cho thuê hết di tích văn hoá này đến di tích lịch sử kia để kinh doanh. Có lẽ những chuyện này chỉ có ở nước ta mà thôi.
Và đêm đêm trong những ngày này, những người Hà Nội mất ngủ tỉnh giấc, họ tưởng nghe được tiếng Trống Hà thành lung lay bóng nguyệt nhưng chỉ thấy những tiếng hô " tiến lên đi, máy ủi".
Lớp học nhân cách và người thầy "nhặt đinh"...
Bà Tim nuôi chim sẻ đã 10 năm, Ảnh VNN
Trong khi bao kẻ kể cả những kẻ có đầy bằng cấp đang hạ gục nhân cách xã hội thì chúng ta vẫn được chứng kiến những hiệp sỹ chiến đấu không mệt mỏi để cứu vớt nhân cách xã hội. Đó là bà Tim nuôi chim sẻ bảo vệ môi trường, , đó là người chèo bè ở thác Bản Giốc, đó là những người dân Ngọc Chánh, Cà Mau phẫn nộ trước hành động bạo hành man rợ của một đôi vợ chồng...Và mới đây, chúng ta lại chứng kiến ông Đỗ Văn Ái ở Tân An, Long An qua chương trình HTV9.
Ông Ái là một người dân thường ngèo khổ nhưng là ví dụ của lối sống truyền thống "đói cho sạch, rách cho thơm". Nhiều năm nay, ông lặng lẽ ngày ngày đi nhặt những chiếc đinh do vô tình và do cố ý người ta rải trên đường để những người khác đi qua tránh được tai nạn. Trách nhiệm xã hội của ông ngang bằng với tất cả những người Việt Nam đang sống trên mảnh đất này. Lòng yêu nước của ông ngang bằng tất cả những người Việt Nam. Và nhân cách của ông ngang bằng với tất cả những ai yêu nước cho dù đó là một ngài Tổng thống hay một vị giáo sư không đạo văn.
Những người cứu vớt nhân cách xã hội lại là những con người bình dị và đang sống một cuộc sống thiếu thốn. Tôi cứ hình dung về một lớp học nhân cách. Trong lớp học đó, các học sinh là những vị có bằng cấp, giàu có và có thể cả địa vị nào đó trong xã hội nữa. Còn thày cô của lớp học này không phải là Khổng Tử hay Chu Văn An...mà là ông Ái "nhặt đinh", bà Tim " bảo vệ chim sẻ"...
Giáo trình của họ không phải do một Hội đồng chuyên môn hay gì gì đó mà là những hành động ngày ngày của họ đối với thiên nhiên và con người một cách tự giác và đầy lòng yêu thương, nhân ái.
Hỡi các ngài, hãy học đi. Ai tự nguyện đăng ký lớp học này ? Tôi không biết những ai sẽ đăng ký học. Nhưng với những khiếm khuyết của mình, tôi - Trực Ngôn- xin đăng ký được làm học trò của thầy Ái " nhặt đinh" và cô Tim " bảo vệ chim sẻ"
Một cháu bé bị hành hạ dã man như thời trung cổ, một công ty đầu độc cả dòng sông, làm hàng nghìn nông dân điêu đứng vẫn nhởn nhơ, một Hoàng thành ngang nhiên bị phá ủi làm đường trong khi người ta đổ tiền tỷ để kỉ niệm nghìn năm Thăng Long. Phát ngôn Hành động tuần này cho thấy lời cảnh báo tột cùng về sự xuống cấp của đạo đức xã hội.
Phép logic học về những tội ác
Nhìn hình ảnh cháu Hào Anh (14 tuổi) bị vợ chồng ông bà chủ (gọi bằng cậu mợ) trang trại tôm sú giống ở xã Ngọc Chánh, huyện Đầm Dơi (Cà Mau) dùng kìm bấm vào môi, bẻ răng, dùng bàn là nóng chà lên da thịt... trong một thời gian dài không ai không cảm thấy rùng mình kinh hãi.
Việc hành hạ những đứa trẻ một cách man rợ như thời trung cổ trong xã hội chúng ta không hề thuyên giảm. Nếu xét một cách logic trong việc giáo dục con người thì với lý trí người ta sẽ thấy những chuyện man rợ ấy chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Nếu chúng ta xâu chuỗi những vấn đề về sự suy đồi nhân cách thì chúng ta sẽ thấy tội ác không hiện ra ở nơi này thì sẽ hiện ra ở nơi khác, không hiện ra trong hình thức này thì hiện ra trong hình thức khác. Tội ác của vợ chồng ông chủ trang trại tôm sú giống cho thấy hai điều : Một, sự độc ác đã công khai như thách thức với xã hội. Hai, sự coi thường luật pháp và những giá trị sống.
Khi người ta ngang nhiên tàn phá thiên nhiên, giết hại nuông thú ngay trước cửa chùa, chen lấn cãi cọ nhau trên đường, tranh giành bổng lộc, ức hiếp lẫn nhau, khi người ta nhìn thấy những kẻ móc túi trên một chuyến xe nhưng giả vờ quay mặt đi, giả vờ quay mặt đi để không nhường chỗ cho một người lớn tuổi hay một phụ nữ có thai, khi người ta ngang nhiên xâm lấn đến các di tích văn hoá, lịch sử bởi lợi ích vật chất, khi người ta trắng trợn đục khoét tài sản của tập thể, khi một thầy hiệu trưởng mua dâm học sinh đã xin trút bỏ y phục trước toà để chứng minh mình không có khả năng tình dục hòng chạy tội thì đức hạnh của con người đã nát như bùn.
Nhưng trước tội ác ở mức độ man rợ ấy, chúng ta thật may đã không rơi xuống đáy của sự tuyệt vọng nếu chúng ta không được thấy sự lên tiếng của những người dân ở xã Ngọc Chánh. Cho dù sự lên tiếng này không tỉ lệ thuận với những hành động phi văn hoá và phi nhân tính đang diễn ra.
Nếu chúng ta xâu chuỗi những vấn đề về sự suy đồi nhân cách thì chúng ta sẽ thấy tội ác không hiện ra ở nơi này thì sẽ hiện ra ở nơi khác, không hiện ra trong hình thức này thì hiện ra trong hình thức khác. Ảnh VTC
Các cơ quan chức năng đã vào cuộc và sẽ xử lý hai vợ chồng ông chủ trang trại tôm giống kia. Nhưng những hành động phi nhân tính một cách công khai như vậy đã xẩy ra trong xã hội từ lâu cho dù có những vụ đã bị pháp luật xử lý, nhưng "thông điệp đen" từ những hành động phi nhân tính đó vẫn chưa thực sự được đặt lên bàn những người có trách nhiệm với xã hội. Bởi chúng ta vẫn chưa nhìn thấy một chiến lược giáo dục nhân tính cho con người. Nó cho thấy những hành động phi nhân tính ấy xẩy ra như chuyện một cái cây tự nhiên đổ. Người ta dọn cái cây đổ ấy xong là quên ngay chuyện đó.
Mọi chuyện trong những gia đình, trong những khu phố, trong mỗi ngôi trường, trong mỗi công sở...vẫn "bình chân như vại". Cũng có những nỗi lo được cập nhật và những giải pháp nào đó được đưa ra nhưng đó chỉ là những nỗi lo chủ yếu về giá hàng hoá, giá vàng, đô la, giá căn hộ cao cấp, về những ngày nghỉ dài sẽ du lịch ở đâu...mà không thấy nỗi lo về đạo đức xã hội đang xuống cấp một cách trầm trọng.
Chẳng lẽ chúng ta chỉ trông chờ vào sự an ủi như một tia hy vọng mong manh về đạo đức xã hội qua một vài người thi thoảng loé lên như sao đổi ngôi hay sao ?
Tôi là một kẻ lắm mưu mẹo
Cho dù không muốn nhắc lại bởi xấu hổ và đau lòng thì tôi vẫn phải nhắc rằng : theo báo chí mấy năm vừa rồi đưa tin, Việt Nam là một trong những nước tham nhũng nhất thế giới. Thế nhưng, số vụ tham nhũng được phát hiện lại không nhiều, chủ yếu là "tham nhũng vặt", "cá to lọt lưới" như nhận định trong một báo cáo của cơ quan chức năng công bố tại Hội nghị Đối thoại về Phòng chống tham nhũng năm 2008. Kết quả đó có phải là do chuyên môn của các cơ quan chống tham nhũng kém hay do các cơ quan đó không dám làm gì mạnh tay ?
Tuần này, một tin vừa vui vừa ngờ trên Báo Tuổi Trẻ về việc tới đây các cán bộ công chức phải có nghĩa vụ giải trình tài sản của mình và từng bước công khai tài sản và có những quy định xử lý đối với tài sản không giải trình được.
Về việc này, cho dù tôi có nói gì dưới đây chăng nữa thì hầu hết mọi người cũng sẽ hình dung ra chuyện đó nó sẽ như thế nào. Cái tin nói trên vui vì nếu chúng ta làm đúng với những gì chúng ta nói thì công cuộc chống tham nhũng mới thực sự có kết quả và có ý nghĩa. Và cái tin nói trên mang lại cho người dân nỗi băn khoăn bởi họ khó tin việc đó được thực thi một cách cương quyết khi chúng ta đã làm việc đó một hai lần và ở đâu đó nhưng hiệu quả chưa được bao nhiêu.
Nhưng sau niềm vui và cả nỗi nghi ngờ kia thì người dân hỏi nhau : vậy những cán bộ nào, công chức nào sẽ là những người kê khai tài sản đầu tiên. Hỏi thế mà cũng hỏi. Đương nhiên phải là các cán bộ từ cao xuống thấp chứ. Nếu một Bộ kê khai tài sản thì ngài Bộ trưởng phải gương mẫu kê khai đầu tiên. Rồi đến các Thứ trưởng. Sau đó là cán bộ cấp Vụ rồi cuối cùng các các cán bộ, công chức không chức quyền.
Nhưng cách làm cũng phải kỹ lưỡng và đầy đủ. Một ngài Bộ trưởng kê khai tài sản thì không chỉ mình ngài kê khai mà vợ ngài, các con ngài và thậm chí các cháu ngài. Tôi nói vậy bởi thực tế và cũng bởi từ bụng ta suy ra bụng người. Vì nếu tôi là Bộ trưởng mà có nhiều tài sản thì tôi sẽ cho vợ tôi đứng tên, cho con tôi đứng tên, rồi con rể tôi hay con dâu tôi nữa. Hơn thế, tôi sẽ gửi tiền vào nhiều ngân hàng khác nhau. Rồi tôi mua bất động sản nhưng cho thuê hoặc dưới một hình thức khác. Nói chung là tôi như thế thôi nhưng tôi rất lắm mưu lắm mẹo.
Tất nhiên trong việc kê khai tài sản này tôi lo lắng hay tôi kê gối cao mà ngủ ngon còn phụ thuộc vào những ai đứng ra giám sát việc chúng tôi kê khai tài sản nữa chứ. Nếu các cơ quan chức năng làm đúng thì tôi cũng khó mà thoát được. Hoặc trong các cơ quan chức năng của Nhà nước mà lại có những đại diện có nghiệp vụ và có lương tâm thì cũng gay go đây.
Còn nếu chúng ta thực sự vì sự trong sạch của cán bộ công chức thì chúng ta phát động phong trào quần chúng phát hiện tài sản của những ông bà cán bộ tham ô, tham nhũng giống như chúng ta từng phát động phong trào vì an ninh tổ quốc trước kia thì đố kẻ tham nhũng nào thoát được.
Nhưng tôi phải thành thật trước mọi người là tôi khó tin vào kết quả của việc kê khai tài sản này lắm. Vì vậy, tôi tha thiết đề nghị các cơ quan chức năng hãy làm cho người dân tin đó là một cuộc đấu tranh chống tham nhũng thật sự mà tôi là một người dân trong nhân dân cần lao ấy. Và những người kê khai tài sản trước tiên, theo tôi, nên là những ngài Bộ trưởng và những tổ chức giám sát việc kê khai tài sản phải có đại diện của người dân một cách thực sự.
Đố ngài Bộ trưởng nào dám từ chức đấy!
Trong chương trình thời sự của VTV1 tối qua ( 6/5) có tin về vụ thu hoạch mía của Cuba thất thu. Lý do là thời tiết khắc nghiệt và một số lý do chủ quan khác nữa. Và với chỉ một vụ mía thất thu, Ngài Bộ trưởng Bộ mía đường Cuba đã xin từ chức.
Nghe vậy mà lòng đầy cảm xúc lẫn lộn. Từ bên này trái đất, lòng tôi hướng về Cuba và tỏ lòng ngưỡng mộ ngài Bộ trưởng. Và "trông người lại ngẫm đến ta". Biết bao giờ ở nước Việt Nam này có một ngài Bộ trưởng đứng lên xin từ chức nhỉ ? Tôi xúc động và đầy suy tư nói với mấy người bạn, thì một người trề môi nói : " Có mà đến mùa quýt. Ông đúng là thằng viển vông". Rồi ông bạn ngửa cổ ngâm một câu ca : " Bao giờ chạch đẻ ngọn đa/ Sao đẻ dưới nước thì Bộ trưởng nước ta từ ...chức".
Nghe ông bạn tôi ngâm nga, lòng tôi cũng thấy tưng tức, bèn hỏi : Ông chỉ cho mọi người xem ở nước ta ngài Bộ trưởng nào đáng từ chức không ? Tôi cam đoan là nếu ngài Bộ trưởng nào đó ở nước ta mà mắc lỗi ở mức độ như ngài Bộ trưởng Bộ mía đường Cuba thì chắc họ cũng xin từ chức. Còn nếu ông cứ khăng khăng ở nước ta cũng có vài ngài Bộ trưởng đáng từ chức và nên từ chức thì xin rà soát thử xem.
Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo ư ? Làm gì đã đến mức ấy tuy ở Bộ này học sinh thì quay cóp, đánh thầy, chửi cô, thầy thì gạ tình lấy điểm, mua dâm học trò, cô thì bắt trò liếm ghế mà không liếm ghế thì tát cho vẹo hàm, kết quả thi tốt nghiệp một cách thực sự thì than ôi tệ hại vô cùng...
Bộ trưởng Bộ Y tế ư? Cũng làm gì đến nỗi ấy tuy rằng bác sỹ thì ăn tiền bệnh nhân, bác sỹ thì lĩnh lương trong bệnh viên nhưng mở phòng mạch ở ngoài bệnh viện, thuốc thì tăng giá vù vù mà không quản lý được, bệnh viện thì bẩn thỉu, ba bốn bệnh nhân nằm chung một giường...
Vậy thì Bộ trưởng Bộ xây dựng ư ? Càng không đến mức ấy tuy rằng Bộ này xây nhà thì sai quy định để đến khi cháy thì chẳng biết làm thế nào, cầu hàng ngàn tỷ xây xong thì nứt, đường hàng ngàn tỉ làm xong thì lún, công trình thì tô trát bên ngoài nhưng vòng tay rút ruột bên trong...
Có lẽ mấy ông Bộ trưởng của nước người như nước Cuba anh em kia chắc sai xót trầm trọng lắm mới đệ đơn từ chức. Mà có lẽ, làm Bộ trưởng ở nước ngoài nó khác làm Bộ trưởng nước mình.
Không phải là cứu dân đen mà là bảo vệ chủ quyền quốc gia
Chuyện ngay ở trong nước mình mà không làm được thì hỏi chuyện ngoài xa kia thì làm thế nào ? Ảnh VNN
Có thể ví vụ Vedan thải chất độc giết chết sông Thị Vải có thể gọi là " vụ đầu độc" công khai và lớn nhất từ trước đến nay đã bị bắt quả tang. Người dân đã khởi kiện Công ty Vedan bồi thường thiệt hại. Nhưng thời gian cứ thế trôi đi mà kẻ đầu độc vẫn phởn phơ.
" Vụ đầu độc " công khai này đã xẩy ra gần hai năm trời rồi nhưng "kẻ đầu độc" vẫn ung dung trước đau khổ và bức xúc của người dân. Vedan đã phạm tội. Điều đó đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Họ phải bồi thường là đúng pháp luật. Thế nhưng bi hài thay họ lại chỉ định...hỗ trợ những nạn nhân của họ mà thôi. Cứ như là họ đang làm công tác từ thiện với khẩu hiệu của họ " duy trì mối quan hệ thân thiện với nông dân". Việc đánh tráo khái niệm giữa "bồi thường" và "hỗ trợ" là trò ma. Nhưng tại sao giữa thanh thiên bạch nhật mà Vedan lại trơ trẽn diễn cái trò này được?
Khi Vedan đưa chuyên gia từ Đài Loan sang để kiểm chứng lại mức độ độc hại mà họ gây ra thì sự việc đã vượt qua ngưỡng " quá trớn" và coi thường luật pháp Việt Nam. Đồng thời, Vedan hứa hết lần này đến lần khác nhưng không thực hiện và giở nhiều trò, nhiều mánh để chạy tội. Một cái công ty mà còn ngang ngược như thế hỏi những kẻ có tiền nhiều, vũ khí nhiều sẽ ngang ngược và chà đạp lên lợi ích của các quốc gia nhỏ hơn như thế nào.
Chưa bao giờ như lúc này, chúng ta cần thể hiện rõ ràng và mạnh mẽ luật pháp của chúng ta. Các cơ quan chức năng nếu không có ý giúp những người dân hai bờ sông Thị Vải thì hãy giúp nhà nước chứng minh chủ quyền của đất nước này. Chuyện ngay ở trong nước mình mà không làm được thì hỏi chuyện ngoài xa kia thì làm thế nào ?
Kết quả giám định của Viện MT-TN được Nhà nước uỷ quyền hãy công bố kết quả điều tra một cách rõ ràng và cơ quan luật pháp dựa trên đó mà phán định. Làm gì có chuyện một công ty như Vedan lại coi kết quả giám định của một cơ quan chuyên môn Nhà nước và phán quyết của cơ quan luật pháp Nhà nước như là chuyện trẻ con như thế.
Khi hai cơ quan Nhà nước kia có kết luận chính thức mà Vedan không thực hiện thì chúng ta phải cưỡng chế như chúng ta cưỡng chế việc di dời nhà dân để làm đường hay xây dựng công trình gì đó. Nếu không thì chấm dứt hoạt động của Vedan cho dù công ty này có mang lại một chút lợi ích nào đó vì không có lợi ích nào lớn hơn chủ quyền của một quốc gia.
Cứ tiến lên đi, máy ủi!
Một góc Hoàng thành Thăng Long, Ảnh VNN
Cho dù được thông báo và cả cảnh báo nữa thì những chiếc xe ủi vẫn hùng hục phá tan những di tích lịch sử cụ thể là bức tường thành Đại La - Hoàng Thành dưới đường Hoàng Hoa Thám của Thăng Long ngàn tuổi ẩn giấu dưới lòng đất khi họ làm con đường.
Nhưng những chiếc máy ủi kia đâu phải là những kẻ vô văn hoá và bất chấp dư luận như thế. Và có điều lạ lùng là từ mấy năm trước, các cơ quan quản lý văn hoá đã cảnh báo với chính quyền thành phố Hà Nội về một di tích lịch sử vô giá sẽ bị tàn phá khi triển khai thi công dự án đường Văn Cao - Hồ Tây.
Và như một vấn đề muôn thuở, người nói cứ nói và kẻ làm cứ làm trước những điều hiển nhiên như vậy. Nói thật là nhiều người dân cảm thấy vỡ óc khi không hiểu sao người ta cứ làm những điều không bao giờ được phép làm như vậy.
Một công viên hiển nhiên đấy là cứ ký giấy phép cho xây dựng khách sạn ở trong, một di tích văn hoá đấy mà cứ cho phép xây dựng đủ thứ linh tinh bên cạnh và kinh doanh đủ loại linh tinh trước cửa, một hồ nước đấy mà cứ hiển nhiên lấn chiếm. Ngay như Vịnh Hạ Long mà có đến biết bao nhà hàng nổi xấu xí trên vịnh rồi ăn uống rồi thải ra đủ thứ.
Ngày 20.4 vừa qua, Bộ VHTTDL tiếp tục gửi công văn tới UBND TP.Hà Nội đề nghị "chỉ đạo các cơ quan liên quan có kế hoạch nghiên cứu về di tích này, trường hợp phát hiện di tích khảo cổ học, di vật, cổ vật, bảo vật quốc gia cần tổ chức thăm dò thám sát, khai quật khảo cổ học theo Luật Di sản văn hoá...".
Các nhà chuyên môn đã lên tiếng và chứng minh có sở cứ khoa học về sự hiện diện của bức tường thành đã tồn tại qua nhiều triều đại. Các cơ quan quản lý về văn hoá đã từng cảnh báo và đang tiếp tục có ý kiến đề nghị khai quật, phân tích di sản hiếm hoi này.
Thế nhưng công văn cứ đến, cứ đi còn máy ủi cứ san, cứ phá. Những người có trách nhiệm và có quyền dừng bọn máy ủi vô văn hoá kia còn đợi gì nữa ? Cái gì đã ngăn cản các vị ? Sự không nhận thức được những di sản ấy hay là cái gì ? Việc ngang nhiên tàn phá một di sản văn hoá trong thế kỷ 20 thì chúng ta mới thấy vụ những thế lực hồi giáo cực đoan phá bức tượng phật khổng lồ mà thôi.
Trong lúc đó thì người ta lại tốn phí không ít tiền vào những thứ mơ hồ và đầy tính hài hước để kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long còn những điều cụ thể kia, những giá trị cụ thể kia thì bỏ mặc. Cũng trong thời gian này, người ta cho thuê hết di tích văn hoá này đến di tích lịch sử kia để kinh doanh. Có lẽ những chuyện này chỉ có ở nước ta mà thôi.
Và đêm đêm trong những ngày này, những người Hà Nội mất ngủ tỉnh giấc, họ tưởng nghe được tiếng Trống Hà thành lung lay bóng nguyệt nhưng chỉ thấy những tiếng hô " tiến lên đi, máy ủi".
Lớp học nhân cách và người thầy "nhặt đinh"...
Bà Tim nuôi chim sẻ đã 10 năm, Ảnh VNN
Trong khi bao kẻ kể cả những kẻ có đầy bằng cấp đang hạ gục nhân cách xã hội thì chúng ta vẫn được chứng kiến những hiệp sỹ chiến đấu không mệt mỏi để cứu vớt nhân cách xã hội. Đó là bà Tim nuôi chim sẻ bảo vệ môi trường, , đó là người chèo bè ở thác Bản Giốc, đó là những người dân Ngọc Chánh, Cà Mau phẫn nộ trước hành động bạo hành man rợ của một đôi vợ chồng...Và mới đây, chúng ta lại chứng kiến ông Đỗ Văn Ái ở Tân An, Long An qua chương trình HTV9.
Ông Ái là một người dân thường ngèo khổ nhưng là ví dụ của lối sống truyền thống "đói cho sạch, rách cho thơm". Nhiều năm nay, ông lặng lẽ ngày ngày đi nhặt những chiếc đinh do vô tình và do cố ý người ta rải trên đường để những người khác đi qua tránh được tai nạn. Trách nhiệm xã hội của ông ngang bằng với tất cả những người Việt Nam đang sống trên mảnh đất này. Lòng yêu nước của ông ngang bằng tất cả những người Việt Nam. Và nhân cách của ông ngang bằng với tất cả những ai yêu nước cho dù đó là một ngài Tổng thống hay một vị giáo sư không đạo văn.
Những người cứu vớt nhân cách xã hội lại là những con người bình dị và đang sống một cuộc sống thiếu thốn. Tôi cứ hình dung về một lớp học nhân cách. Trong lớp học đó, các học sinh là những vị có bằng cấp, giàu có và có thể cả địa vị nào đó trong xã hội nữa. Còn thày cô của lớp học này không phải là Khổng Tử hay Chu Văn An...mà là ông Ái "nhặt đinh", bà Tim " bảo vệ chim sẻ"...
Giáo trình của họ không phải do một Hội đồng chuyên môn hay gì gì đó mà là những hành động ngày ngày của họ đối với thiên nhiên và con người một cách tự giác và đầy lòng yêu thương, nhân ái.
Hỡi các ngài, hãy học đi. Ai tự nguyện đăng ký lớp học này ? Tôi không biết những ai sẽ đăng ký học. Nhưng với những khiếm khuyết của mình, tôi - Trực Ngôn- xin đăng ký được làm học trò của thầy Ái " nhặt đinh" và cô Tim " bảo vệ chim sẻ"
Thứ Tư, 05/05/2010 - (Dân trí) - Từ tin đồn cho rằng quả chuông chùa hơn trăm tuổi của làng bị đánh tráo, hàng ngàn người dân xã Yên Phụ, huyện Yên Phong đã bao vây trụ sở UBND xã đòi "làm cho ra ngô ra khoai". Một cán bộ huyện cũng đã bị hành hung và giam lỏng 2 đêm liền.
Dân "tức nước vỡ bờ"?
Theo phản ánh của nhiều người dân xã Yên Phụ, quả chuông hàng trăm năm tuổi của xã đã bị thay thế bằng một quả chuông không rõ nguồn gốc. Quả chuông này có nhiều điểm "dễ nhận ra" sự khác biệt so với quả chuông cũ như: vành chuông bé hơn; màu đồng thau (chuông cổ có màu xanh xám); có tới 2 đầu rồng trên quai (quai chuông cổ chỉ có 1 con rồng với 1 đầu, 1 đuôi và một bên râu rồng bị sứt)…
Quả chuông bị coi là "đồ giả" được người dân khiêng ra treo ở sân UBND xã.
Nhiều người dân còn khẳng định cảm tính rằng, tiếng chuông cổ vang hơn chiếc chuông mới này! Tuy nhiên, khi được hỏi làm sao biết được sự khác biệt, ai cũng chép miệng "Dân cả làng cả xã ai mà chẳng biết".
Có mặt tại đình làng, chúng tôi chứng kiến cuộc họp của các cụ cao niên, theo đó những bức xúc của người dân trong xã đã có từ rất lâu và không chỉ có chuyện quả chuông cổ mà cả những sắc phong của các đời vua và bia đá của đình làng cũng đã bị mất. Theo các cụ cao niên, chính những điều trên là nguyên nhân khiến dân "tức nước vỡ bờ".
Trở lại trụ sở UBND xã Yên Phụ, theo thông tin chúng tôi nhận được từ chính những người dân ở đây, họ đã bao vây trụ sở này từ chiều ngày 2/5. Cũng trong chiều hôm đó, một cán bộ phòng Văn hóa huyện Yên Phong tên Hiền đã xuống xã, thông báo kết luận của BQL di tích tỉnh về quả chuông này.
Nhiều chi tiết của quả chuông này được cho là khác với quả chuông cổ.
Do không đồng tình với kết luận trên và nghi ngờ anh Hiền "nhận hối lộ", nhiều người đã xông vào hành hung, rồi bắt giữ, giam lỏng anh Hiền ngay tại trụ sở UBND xã. Trong khi ấy, Chủ tịch và Phó Chủ tịch UBND xã Yên Phụ đã "nhanh chân" trốn được và đến nay chưa thấy xuất hiện trở lại.
Người dân còn khiêng cả quả chuông bị coi là giả mạo từ trong chùa ra treo ở sân ủy ban. Nhiều người còn xông vào chùa Yên Phụ, lục tung đồ đạc của sư trụ trì vì cho rằng nhà sư đã tiếp tay việc "tráo chuông".
Sự việc căng thẳng đến đỉnh điểm vào đêm ngày 3/5 khi người dân nhận được tin báo rằng Công an sẽ về để giải cứu anh Hiền. Một số người quá khích đã vào đập phá, thậm chí dùng mồi lửa đốt trụ sở ủy ban xã. Rạng sáng ngày 4/5, anh Hiền được giải cứu thành công, song trụ sở UBND xã Yên Phụ đã kịp tan hoang.
Chờ cấp cao hơn vào cuộc
Theo tìm hiểu của chúng tôi, sự việc trên bắt nguồn từ những tin đồn cho rằng quả chuông cổ của làng bị đánh tráo, thay thế bằng một quả chuông không rõ nguồn gốc. Người dân Yên Phụ ai cũng khẳng định mình biết từ lâu rồi chứ không phải bây giờ mới có tin, song lý do vì sao bây giờ mới bức xúc thì không ai giải thích được.
Đến chiều ngày 4/5, cả Chủ tịch và Phó Chủ tịch UBND xã Yên Phụ vẫn "mất tăm", PV Dân trí không thể liên lạc được. Chúng tôi đành tìm đến UBND huyện Yên Phong, một sự "trùng hợp" là các vị lãnh đạo huyện cũng đều "đi vắng" cả, không ai có mặt tại trụ sở huyện!
Trụ sở UBND xã Yên Phụ đị đập phá tan hoang.
Để làm rõ hơn về sự việc anh Hiền (cán bộ phòng Văn hóa huyện) bị hành hung, chúng tôi đã có cuộc trao đổi với ông Nguyễn Thành Khôi, Trưởng phòng Văn hóa huyện Yên Phong.
Ông Khôi cho biết, vào cuối tháng 4, do một số người dân xã Yên Phụ có ý kiến về việc chuông thật - giả nên xã đã mời các cán bộ văn hóa về thẩm định quả chuông.
Ngày 29/4, ông Khôi cùng với ông Nguyễn Duy Nhất - Trưởng BQL di tích, Sở VH-TT-DL tỉnh và hai chuyên gia, một chuyên gia Hán Nôm, một chuyên gia khảo cổ học cũng làm tại Sở VH-TT-DL tỉnh, về để giám định quả chuông này.
Kết quả giám định không được công bố ngay mà đến ngày 2/5, khi người dân kéo ra ủy ban đòi làm rõ, xã mới điện mời ông Khôi về. Tuy nhiên, do đang ở xa, ông Khôi giao cho anh Nguyễn Quý Hiền, cán bộ của phòng, về xã nắm tình hình. Sau đó, sự việc xảy ra như thế nào, ông Khôi chỉ được nghe kể lại.
Tại BV Đa khoa Từ Sơn, anh Hiền vẫn chưa hết hoảng loạn sau 1 ngày 2 đêm bị giam lỏng, đánh đập. Đầu và người anh còn nhiều vết thâm tím do bị đánh. Anh cho biết, khi đến xã, anh được Chủ tịch xã "nhờ" đọc bản kết luận của BQL di tích tỉnh cho… khách quan.
Anh Hiền vẫn chưa hết hoang mang sau sự việc xảy ra với mình.
Trong trí nhớ mang máng của mình, anh Hiền chỉ biết bản kết luận kia được ký ngày 29/4, chính là ngày đoàn chuyên gia về giám định chuông. Nội dung chủ yếu của bản kết luận là xác định niên đại và kích thước, hình dáng quả chuông. Phần cuối của bản kết luận anh Hiền không thể nhớ được.
Sau khi đọc xong, người dân trong xã ùn ùn đến ủy ban, tỏ thái độ không đồng tình với bản kết luận trên. Tiếp sau những lời lẽ bực dọc, một số người đã lao vào đánh và bắt giữ, giam lỏng anh như đã nói ở trên.
Như vậy là từ những thông tin cho rằng quả chuông cổ của làng bị đánh tráo, nhiều người dân xã Yên Phụ đã có những hành động quá khích, làm náo loạn địa phương. Để giải quyết vấn đề này, ông Khôi cho biết: "Nếu người dân vẫn kiên quyết bác bỏ kết luận này thì huyện Yên Phong cũng như tỉnh Bắc Ninh sẽ mời cấp cao hơn về thẩm định nhằm làm sáng tỏ vụ việc".
Trước tiên xin lỗi nhà báo Tiến Nguyên. Nhà Báo viết bài này không được khách quan. Theo tôi được biết,Yên Phong có nhiều truyền thống văn hóa tốt đẹp, nhân dân có tinh thần xã hội cao. Xảy ra điều này tôi cũng rất lấy làm đau buồn, vì tôi cũng là người Bắc Ninh. Tôi cũng hiểu được văn hóa của Bắc Ninh. Tính cách của những người dân lao động khá thuần và bộc trực. Khi dân làng tụ họp, khi các vị bô lão trong làng và cả xã lên tiếng thì ắt có việc rất hệ trọng. Yên Phong có nhiều ngôi làng cổ. Dân của các làng vào các ngày mùng 1, ngày rằm lại kéo nhau lên chùa, những lúc tâm tính bất an dân tôi lại tìm đến cửa phật. Ngôi chùa gần như là ngôi nhà thứ 2 của dân tôi. CẢ LÀNG BẢO SAI, CHÍNH QUYỀN ĐỊA PHƯƠNG CHẠY MẤT. Dân biết dựa vào đâu khi cả làng không bảo vệ được ngôi nhà chung thứ 2 của mình. Trời không có mắt nhưng trời nhìn bằng mắt của dân. Tôi tin những trang báo, những bài viết của báo dân trí, những báo của dân và của đảng ta đều là vì dân, vì một xã hội VĂN HÓA tiến bộ, mang lại tốt lành cho nhân dân. Xin cám ơn!
Không có lửa làm sao có khói. Người dân của xã Yên Phụ có rất nhiều chứ không phải chỉ có một hoặc hai người, Chẳng lẽ tất cả người dân của xã Yên phụ họ đều nhầm sao? Còn tại sao bây giờ người dân mới bức xúc vì họ đang chờ câu trả lời của UBND xã. Xong càng chờ càng mất nên họ mới làm như vậy. Đề nghị các cấp có thẩm quyền điều tra làm rõ và sử lý nghiêm những đối tượng gây nên vụ này.
Thật đáng chê trách những người dân quá khích ở xã Yên Phụ, Yên Phong, Bắc Ninh. Dù chuông giả hay chuông thật thì những hành động đập phá đánh người thi hành công vụ là vi phạm pháp luật nghiêm trọng. Thật xấu hỗ cho một vùng đất được mệnh danh có dân ca Quan họ mà người dân lại quá yếu kém về văn hóa, pháp luật. Việc đấu tranh đòi hỏi giải thích chuông thật chuông giả không ai cấm, nhưng phải bằng những cử chỉ hành động có văn hóa, có trật tự của pháp luật./.
TP - Ngày 4-5, Cục Điều tra hình sự Viện KSND Tối cao tống đạt khởi tố bốn bị can về các hành vi nhận hối lộ, môi giới hối lộ và đưa hối lộ.
Trong đó, Nguyễn Văn Thủy (SN 1957, nguyên kiểm sát viên Viện KSND quận Thủ Đức, TPHCM) bị khở tố về hành vi nhận hối lộ, Nguyễn Đình Phú (SN 1976, nguyên kiểm sát viên Viện KSND quận Thủ Đức) và Nguyễn Tú Anh (SN 1983, nguyên cán bộ điều tra Công an quận Thủ Đức) cùng về hành vi môi giới hối lộ, Đinh Thị Ngọc Thúy (SN 1985) về hành vi đưa hối lộ.
Theo tin ban đầu, Mạc Văn Tuấn, lái xe của Cty Giao nhận vận tải Vân Linh (trụ sở tại quận Thủ Đức) trong lúc vận chuyển sắt phế liệu của Cty đã lấy trộm 8.240 kg sắt.
Phía nhận hàng là Cty Cổ phần kim khí TPHCM phát hiện, yêu cầu Tuấn trả lại sắt đã lấy cắp, song Tuấn chỉ trả lại gần 1/2 số hàng. Ngày 1-2, Cty Kim khí TPHCM gửi đơn tố cáo đến Công an quận Thủ Đức, sau đó Tuấn bị bắt khẩn cấp.
Đinh Thị Ngọc Thuý (vợ Tuấn) đến Công an quận Thủ Đức nhờ Nguyễn Tú Anh giúp chồng mình tại ngoại, Tú Anh ra giá 60 triệu đồng. Sau đó, Tú Anh liên lạc với các kiểm sát viên Phú, Thủy, thỏa thuận sẽ từ chối phê chuẩn lệnh bắt, cho Tuấn tại ngoại.
Ngày 4-2, tại quán cà phê 121 đường Thống Nhất, quận Thủ Đức, TPHCM, bà Thúy đưa cho Tú Anh 30 triệu đồng, Tú Anh đưa cho Phú và Thủy 25 triệu đồng.
Đến sáng 5-2, Tú Anh hẹn gặp bà Thúy tại một quán cà phê cũng trên đường Thống Nhất, nhắc Thúy chuẩn bị số tiền còn lại thì bị trinh sát Cục C14B Bộ Công an bắt giữ.
TP - Sau một thời gian phát triển nóng, đã đến lúc chúng ta phải nghiêm túc nhìn nhận lại hiệu quả hoạt động của Tập đoàn này để có những điều chỉnh kịp thời, đưa con tàu khổng lồ Vinashin theo đúng hướng.
Tập đoàn kinh tế Vinashin được thành lập ngày 15 tháng 5 năm 2006. Đây là tập đoàn hoạt động sản xuất kinh doanh đa sở hữu, trong đó sở hữu Nhà nước là chi phối, trên cơ sở sắp xếp tổ chức lại Tổng Cty Công nghiệp tàu thủy Việt Nam, hoạt động theo mô hình công ty mẹ, công ty con.
Ảnh: Đình Quân
Với hàng loạt hợp đồng đóng tàu được ký kết cùng đối tác nước ngoài, đã không ít lần Vinashin được xếp vào hàng "đại gia" trong lĩnh vực đóng tàu và đưa Việt Nam lên top 5 nước đóng tàu hàng đầu thế giới. Đằng sau những vinh quang hào nhoáng đó là gì? Tại thời điểm 31-12-2007, nợ phải trả theo báo cáo tài chính của Tập đoàn là trên 70.700 tỷ đồng ( chiếm 91,45% tổng tài sản của Tập đoàn). Có thể gọi đây là Tập đoàn 2N: Nóng và nợ
Giá trị Vinashin = nợ là chính!
Chỉ một năm rưỡi sau ngày thành lập Tập đoàn, số đơn vị thành viên của Vinashin đã tăng thêm 46. Trong đó, Tập đoàn thành lập mới 37 đơn vị và tiếp nhận từ các đơn vị khác 9 công ty.
Sự phát triển về số lượng doanh nghiệp, ngành nghề kinh doanh là rất nóng và hệ quả kéo theo là các khoản vốn đầu tư tăng lên chóng mặt. Qua thanh tra tại 11 đơn vị thành viên Tập đoàn có 48 công ty con đã lộ ra nhiều con số đáng quan tâm.
Theo báo cáo của Công ty mẹ và các công ty thành viên, tổng giá trị tài sản của Tập đoàn đến hết năm 2007 là 77.322 tỷ đồng. Cơ cấu nguồn vốn đảm bảo giá trị gồm: Vốn chủ sở hữu: 6.613 tỷ đồng chiếm 8,5%. Còn lại là nợ chiếm tỷ lệ 91,4%, tương đương gần 71.000 tỷ đồng.
Thanh tra tại 10 đơn vị thành viên của Tập đoàn cũng cho thấy, tổng giá trị tài sản của các đơn vị này là gần 37.100 tỷ đồng, nhưng vốn chủ sở hữu chỉ là con số rất khiêm tốn 464 tỷ đồng.
Trụ sở Tập đoàn Kinh tế Vinashin tại Hà Nội. Ảnh: Phạm Yên
Vốn điều lệ: chiếc bánh vẽ
Không chỉ tạo nên siêu giá trị bằng những khoản vay khổng lồ chiếm đến 91% tổng giá trị doanh nghiệp, qua quá trình kiểm tra cũng phát lộ nhiều vấn đề về việc đăng ký vốn điều lệ của Tập đoàn cũng như một số công ty thành viên của Tập đoàn Vinashin.
Theo tổng hợp đăng ký kinh doanh của các đơn vị thành viên thì vốn điều lệ của toàn tập đoàn đến hết năm 2007 lên đến 23.131 tỷ đồng. Tổng số vốn điều lệ này được cơ cấu: Góp bằng thương hiệu: 1.694 tỷ đồng; góp bằng tiền, tài sản: 18.993 tỷ đồng; góp từ các cổ đông khác là 2.443 tỷ đồng.
Mặc dù vậy, cơ quan chức năng đã chỉ ra, tổng số nguồn vốn kinh doanh được phản ánh trên báo cáo tài chính của Tập đoàn tại thời điểm 31-12-2007 chỉ là 7.022 tỷ đồng. Qua đây có thể thấy rằng, vốn điều lệ thực có của Tập đoàn trên thực tế chỉ bằng 31%. Còn thiếu so với số vốn đã đăng ký là 69% (tương đương 17.112 tỷ đồng).
Tại 10 đơn vị thành viên lớn của Tập đoàn Vinashin, vốn điều lệ theo đăng ký kinh doanh là 9.455 tỷ đồng, nhưng vốn chủ sở hữu thực có đến hết ngày 31-12-2007 chỉ là 464 tỷ đồng, chỉ chiếm 4,9% so với số vốn đã đăng ký.
Trong 10 đơn vị thành viên này có 48 Cty con với vốn điều lệ mà các Cty thành viên đầu tư vào các Cty con lên đến con số 5.872 tỷ đồng. Nhưng đến hết năm 2007, vốn thực có tại các Cty con chỉ là 502 tỷ đồng. Trong đó, các Cty thành viên đóng tiền và tài sản bằng 8,56% so với số vốn đã đăng ký.
Kiểm tra cho thấy các đơn vị thành viên đã sử dụng hết vốn chủ sở hữu của mình, đồng thời còn huy động thêm vốn vay để góp vốn vào các Cty con trực thuộc.
Vay dài hạn: Gần 3 tỷ đô la
Như đã đề cập, Tập đoàn Vinashin chỉ trong một thời gian ngắn đã huy động các khoản vốn vay lên đến 70.700 tỷ đồng. Đặc biệt trong số đó có đến trên 43.700 tỷ đồng được vay dài hạn. Vậy tiền từ đâu đổ về Vinashin nhiều đến vậy, trong khi việc tiếp cận các nguồn vốn đối với hầu hết doanh nghiệp Việt Nam không phải là chuyện dễ?
Trước hết phải kể đến khoản vay 750 triệu đô la tương đương 12.085 tỷ đồng đã làm cho thương hiệu của Vinashin nổi như cồn. Và nhờ khoản vay này, Vinashin được xem như "người hùng" trong số các tập đoàn, tổng Cty nhà nước.
Tập đoàn có 150 đơn vị trực thuộc, với 71.000 lao động, gồm: Công ty mẹ, các công ty con gồm: 35 doanh nghiệp nhà nước, 33 Cty TNHH nhà nước một thành viên, 70 công ty cổ phần, 7 trường nghiệp vụ, 5 công ty liên doanh liên kết. Tổng sản lượng của toàn tập đoàn năm 2007 là 27.500 tỷ đồng.
Theo quyết định 914 ngày 1-9-2005, Thủ tướng Chính phủ cho phép tập đoàn Vinashin vay lại vốn phát hành trái phiếu Chính phủ phát hành ra thị trường quốc tế để thực hiện mục tiêu hiện đại hoá và nâng cấp ngành đóng tàu biển và giao cho Bộ Tài chính theo dõi, quản lý.
Trái phiếu quốc tế được phát hành vào ngày 3-11-2005 lãi suất 6,875 %/năm, trả gốc một lần vào ngày 15-1-2016, trả lãi 6 tháng một lần vào ngày 15-1 và 15-7 hàng năm.
Để có khoản vay này, đơn vị được vay còn phải chịu một khoản phí gọi là phí phát hành trái phiếu quốc tế trả một lần 168 tỷ đồng. Sau khi có khoản tiền lớn trong tay, Tập đoàn đã uỷ thác cho Công ty Tài chính Công nghiệp tàu thuỷ quản lý và cho các đơn vị trong Tập đoàn vay.
Ngoài khoản vay nói trên, Vinashin còn vay nước ngoài số tiền 600 triệu đô la, tương đương 9.657 tỷ đồng. Ngày 22-6-2007, Ngân hàng Nhà nước đã chấp thuận cho Tập đoàn vay 600 triệu đô la của 15 ngân hàng và 2 quỹ đầu tư nước ngoài do ngân hàng nước ngoài (Credit Suisse CN Singapore) sắp xếp tín dụng cho vay.
Sau đó, ngày 25-6-2007, Tập đoàn nhận được số tiền vay 600 triệu đô la, lãi suất Libor 6 tháng + 1,5%/năm (năm 2007 lãi suất bình quân 6,8%/năm) trả nợ gốc 6 tháng một lần vào ngày 25-6 và 25-12 hằng năm mỗi lần trả 60 triệu đô la...
Để vay được số tiền này, Vinashin cũng phải nộp khoản phí thu xếp tín dụng cho vay trả một lần 8 triệu đô la. Số tiền vay nước ngoài 600 triệu đô la, Tập đoàn cũng ủy thác cho Công ty Tài chính Công nghiệp tàu thủy quản lý và cho các đơn vị thuộc Tập đoàn vay.
Ngoài hai khoản vay khổng lồ trên trong năm 2006 và 2007, Tập đoàn còn nhận được nguồn vốn từ 6 lần phát hành trái phiếu trong nước với số tiền 8.300 tỷ đồng, gồm: Phát hành đợt 1 (tháng 9-2006) số tiền 500 tỷ đồng; Đợt 2 (tháng 11-2006), số tiền 300 tỷ đồng. Đợt 1 và đợt 2 lãi suất phát hành là 9,6%/năm. Đợt phát hành thứ 3 (tháng 1/2007), số tiền 500 tỷ đồng, lãi suất 10,5%/năm, sau 5 năm trả gốc một lần.
Chỉ 13 ngày sau, 18-1-2007, Vinashin phát hành lần thứ 4 số tiền lên đến 1.000 tỷ đồng, lãi suất 10,5%/năm, sau 10 năm trả gốc một lần. Đáng lưu ý là đợt phát hành thứ 5 số tiền lên đến 3.000 tỷ đồng, đợt phát hành thứ 6 cũng có số tiền lên đến 3.000 tỷ đồng. Số tiền này đều được Vinashin đầu tư vào các dự án đóng tàu, nâng cấp hạ tầng công nghiệp đóng tàu tại các đơn vị thành viên...
Ngoài các khoản vay quốc tế, 6 đợt phát hành trái phiếu trong nước, Vinashin còn có các khoản vay khác lên đến 13.672 tỷ đồng. Trong đó Công ty mẹ vay 805 tỷ đồng, các Cty con trực tiếp vay 12.866 tỷ đồng.
Như vậy, chỉ các khoản vay dài hạn đã biến Vinashin thành con nợ khổng lồ với số tiền lên đến trên 43.700 tỷ đồng, tương đương với gần 3 tỷ đô la (theo tỷ giá năm 2007). Ngoài ra, Tập đoàn này còn lãnh khoản nợ ngắn hạn 26.993 tỷ đồng.
Vay để cho vay cao hơn lãi suất huy động
Điều đáng lưu ý là, ngay sau khi đi vay được vốn, Tập đoàn Vinashin lại đóng vai là bên cho các đơn vị con vay lại với lãi suất cao hơn lãi suất huy động.
Tàu đang được hoàn thiện tại nhà máy đóng tàu Nam Triệu. Ảnh: P.D
Cụ thể: Lãi suất cho vay từ nguồn trái phiếu quốc tế cao hơn 2,96%/năm; các khoản cho vay khác cao hơn từ 2 đến 3%/năm. Như vậy thay vì tạo sự thuận lợi vì được nương nhờ ở Tập đoàn (Công ty mẹ), việc được vay với lãi suất cao đã ảnh hưởng lớn đến giá thành sản xuất của các công ty con, làm cho giá thành sản xuất cao hơn so với các đơn vị không vay vốn của Tập đoàn mà tự huy động vốn tại cùng thời điểm.
Chỉ trong thời gian ngắn sau khi lên Tập đoàn, Vinashin đã gánh trên mình khoản nợ 70 ngàn tỷ đồng. Trong lúc nợ nần chồng chất, đáng ra Tập đoàn này phải biết chắt chiu từng đồng vốn nhưng trái lại Tập đoàn này đã vung tay quá trán.
Dân biểu liên bang Hoa Kỳ Cao Quang Ánh vừa từ chối giúp Chính quyền Việt Nam tổ chức buổi gặp gỡ người Việt ở Mỹ, nhằm xóa tan những "ngộ nhận" giữa Việt Nam và cộng đồng người Mỹ gốc Việt.
Photo courtesy of Josephcaoforcongress
Dân biểu liên bang Hoa Kỳ Cao Quang Ánh.
Chủ nhiệm Ủy ban Nhà nước về người Việt Nam ở nước ngoài, thứ trưởng ngoại giao Nguyễn Thanh Sơn, gửi một bức thư cho dân biểu liên bang Hoa Kỳ Cao Quang Ánh. Thư đề ngày 31 tháng 3, nội dung thỉnh cầu sự hợp tác của vị dân biểu Mỹ gốc Việt nhằm tổ chức những cuộc trao đổi giữa Ủy ban Nhà nước về người Việt Nam ở nước ngoài với cộng đồng người Việt ở Mỹ, Canada, trong đó, theo thư viết, có cả những cá nhân, tổ chức còn mang tư tưởng hận thù và những lời nói vịêc làm chống lại nhà nước Việt Nam. Mùng ba tháng 5, dân biểu Cao Quang Ánh có thư trả lời bộ ngoại giao Việt Nam, từ chối cộng tác, vì những lý do mà chúng tôi trình bày trong lá thư của vị dân biểu gốc Việt của tiểu bang Louisiana.
Thư của Dân biểu Cao Quang Ánh
Những người Việt quyết định đánh đổi mạng sống để rời bỏ quê hương không hề hiểu lầm về chính phủ Việt Nam. Họ ra đi vì đã không thể sống dưới một chế độ toàn trị vốn xem thường quyền con người.
DB Cao Quang Ánh
Tôi đã nhận văn thư của Ông Thứ Trưởng yêu cầu tôi triệu tập buổi gặp gỡ với phái đoàn của Ông nhằm xóa tan những "ngộ nhận" giữa cộng đồng người Mỹ gốc Việt và chính phủ Việt Nam. Ở thời điểm này, tôi phải từ khước.
Tiền đề cho buổi gặp gỡ nhằm giải toả những điều được gọi là "thiếu thông tin đúng đắn" là tiền đề sai lầm và chắc chắn không phải là khởi điểm mang tính cách xây dựng cho việc đối thoại. Những người Việt quyết định đánh đổi mạng sống để rời bỏ quê hương không hề hiểu lầm về chính phủ Việt Nam. Họ ra đi vì đã không thể sống dưới một chế độ toàn trị vốn xem thường quyền con người và tự do tôn giáo, và trừng phạt những công dân can đảm lên tiếng.
Lịch sử của chủ nghĩa cộng sản ở Việt Nam hãy còn in sâu trong ký ức của nhiều người đã đau khổ vì cuộc cải cách ruộng đất đẫm máu trong thập niên 1950 và gần đây hơn là chính sách "trại cải tạo". Đó là chưa nói đến những người bất đồng chính kiến mà chính phủ của Ông tiếp tục giam cầm vì họ kêu gọi dân chủ và tự do. Người Mỹ gốc Việt đã chọn lựa không sống trong một đất nước công an trị nơi mà người dân không có tiếng nói đối với việc điều hành quốc gia. Quả vậy, phần lớn những người Việt đến đây đã quyết định trở thành công dân Hoa Kỳ chính vì Hiến Pháp Hoa Kỳ bảo đảm một cách rõ ràng quyền tự quyết và tự do thiên phú của mỗi con người.
Hình chụp bức thư do Thứ trưởng ngoại giao Nguyễn Thanh Sơn gửi cho dân biểu Cao Quang Ánh, thư đề ngày 31 tháng 3. Photo courtesy of Josephcaoforcongress.
Tôi, giống như đa số người Mỹ gốc Việt, mong muốn một Việt Nam giàu mạnh. Chỉ là điều tự nhiên khi người ta có thiện ý đối với quê hương. Tuy nhiên, tôi tin rằng khi con người được hành xử quyền suy nghĩ cho chính mình và nói lên những điều mình nghĩ, thì mới bắt đầu có những phát kiến thực sự và một Việt Nam tự do sẽ càng hùng mạnh và thêm phồn thịnh. Trong môi trường ấy, nhiều người Mỹ gốc Việt tài giỏi sẽ hăng hái tìm cách đóng góp để làm cho Việt Nam trở thành một quốc gia tốt đẹp hơn.
Có một số bước mà chính phủ Việt Nam có thể thực hiện để đáp ứng những quan tâm của người Mỹ gốc Việt, bao gồm:
Trả tự do cho những tù nhân lương tâm như Nguyễn Văn Đài, Vũ Hùng, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Trần Huỳnh Duy Thức, và nhiều nữa;
Trả tự do cho những tù nhân đang bị bắt bớ vì những lý do nguỵ tạo, như tác giả Trần Khải Thanh Thuỷ;
Ngưng sách nhiễu những nhà vận động cho dân chủ như Ts. Nguyễn Thanh Giang và Bs. Phạm Hồng Sơn;
Hoàn trả tài sản cho các tổ chức tôn giáo và cho phép các tôn giáo thực hành tín ngưỡng của họ;
Ngưng mọi hành động phá huỷ các biểu tượng và tài sản tôn giáo, và những hành động lạm dụng về thể xác và tinh thần đối với các tín đồ;
Trả tự do cho tất cả các nhà lãnh đạo tôn giáo thuộc các sắc dân thiểu số đã từng bị giam cầm trong nhiều năm;
Hơn nữa, bồi thường cho các nạn nhân trong vụ Daewoosa American Samoa theo phán quyết của Toà Thượng Thẩm American Samoa đối với chính phủ của Ông sẽ chứng minh rằng Việt Nam sẽ tuân thủ nguyên tắc pháp trị.
Đấy là những bước cụ thể và hợp lý. Là người Mỹ gốc Việt độc nhất phục vụ tại Quốc Hội, tôi nhất thiết yêu cầu chính phủ Việt Nam chứng tỏ thiện chí giải quyết những vấn đề quan tâm của cộng đồng người Mỹ gốc Việt. Chỉ khi đó chúng ta mới có thể bắt đầu tiến trình hàn gắn những vết thương sâu đậm đã chia cắt chúng ta và có những cuộc đối thoại cởi mở và chân thành trên những vấn đề trọng yếu về lợi ích chung.
Cho đến khi chính phủ Việt Nam nghiêm túc trong vấn đề bảo vệ nhân quyền và tự do tôn giáo, lời kêu gọi của Ông Thứ Trưởng đến với cộng đồng người Mỹ gốc Việt sẽ tiếp tục không được đón nhận. Tôi trông chờ hồi âm của Ông.
Việt Nam sẽ còn lâu mới đuổi kịp Thái Lan dù quốc gia láng giềng đang rơi vào bất ổn chính trị.
Đó là nét chính trong bài viết của nhà báo Roger Mitton, cựu phóng viên thường trú của tờ Straits Times tại Hà Nội khi đề cập đến chuyện "khủng hoảng Thái Lan có là cơ hội cho Việt Nam" hay không.
Tác giả cũng viết rằng theo những gì ông biết, chính phủ Việt Nam hướng dẫn báo chí nêu bật bức tranh bất ổn ở Thái Lan.
BBC Tiếng Việt chưa kiểm chứng được liệu có hay không một sự "chỉ đạo" như vậy.
Chỉ là ước muốn?
Ghi nhận điều được một số giới tại Việt Nam nói như là vận may nhưng ông Mitton cho rằng đó chỉ là "mong muốn cảm tính".
Theo ông, các chỉ số đầu tư và những vấn nạn có sẵn của Việt Nam cho thấy bức tranh không hơn Thái Lan.
Ông trích các con số nói rằng chỉ trong năm ngoái, "đầu tư nước ngoài vào Việt Nam giảm 70%, từ 71,7 xuống 21,5 tỉ đô".
Nhà báo Roger Mitton viết rằng các quan chức Việt Nam "thường xuyên đưa ra những chương trình chống tham nhũng" nhưng đều không đi tới đâu, trong khi phóng viên viết về những vụ scandal hối lộ lại bị bắt.
Trước Đại hội của đảng CSVN vào năm 2011, theo bài báo, tranh chấp chức vụ khiến tình hình kinh tế chung, về đoản thời, sẽ còn tồi tệ hơn.
"Sự bất an nội bộ sẽ có tác động mạnh đến kinh tế Việt Nam hơn nhiều so với các đợt phản đối ở Bangkok,"
Nạn tham nhũng thành bệnh dịch, sự thiếu minh bạch, thiếu trách nhiệm, và nạn cửa quyền đáng sợ là những cản trở cho đầu từ tại Việt Nam
"Ngoài ra, Việt Nam cũng chẳng phải không có bất ổn xã hội của mình. Số các cuộc đình công, phản đối và tranh chấp đất tăng lên trong những năm qua, tác động đến kinh doanh của đầu tư bên ngoài."
Ông cũng nhắc đến cuộc đình công ngay trên Quốc lộ 1 hôm 5/04, gây ra cản trở giao thông lớn, và hỏi có phải "Nghe giống như chuyện Áo Đỏ" ở Thái Lan?
So sánh về du lịch, bài báo cũng nói trong năm ngoái, số khách nước ngoài đến Việt Nam giảm 18,7 %.
Điều quan trọng hơn cả, theo Roger Mitton, là cảm giác, ít ra là theo lời trích dẫn của một đại sứ Asean nói tại Hà Nội tuần qua, rằng "chế độ không biết điều gì đang xảy ra, trong lĩnh vực kinh tế".
Bằng giọng văn khá mỉa mai, bài báo kết luận:
"Hiện không có hướng đi gì. Chừng nào các con khủng long trong Đảng chưa tìm ra hướng đi nào đó, và chưa nới rộng sự kiểm soát chính trị và kinh tế gò bó của mình, thì Việt Nam sẽ không bao giờ có thể đuổi kịp Thái Lan".
Vụ án PMU18 tại Việt Nam nằm trong loạt chiến dịch 'chống tham nhũng'
Tín hiệu quốc tế
Kể từ cuộc khủng hoảng chính trị Thái Lan lan ra đường phố Bangkok từ tháng Ba năm nay, đã có nhiều ý kiến so sánh nước này và Việt Nam.
Tuy nhiên, bối cảnh có vẻ phức tạp hơn suy diễn thuần tuý rằng Việt Nam sẽ được lợi nếu Thái Lan gặp khó khăn.
Một số báo Anh trong tháng Tư đưa tin rằng các cuộc tìm kiếm tour du lịch trên mạng, căn cứ vào số liệu trình duyệt (search engine), giảm với từ khóa 'Thailand' và tăng với 'Vietnam'.
Cho đến 9/04 vừa qua, có tới 43 quốc gia cảnh báo công dân của họ phải đặc biệt cẩn thận khi đến Thái Lan.
Nhưng ngành du lịch nước này, nếu có giảm khách, lại là lượng khách đến từ Trung Quốc, Việt Nam và Hong Kong, theo báo Anh trích lời chủ tịch Cục Du lịch Thái Lan, ông Suraphon Svetasreni.
Trả lời BBC Tiếng Việt gần đây, một hướng dẫn viên du lịch tại Thái Lan cho hay "trong tháng Tư, số du khách Việt Nam qua Bangkok giảm 95%".
Theo bà Hồ Thu, hướng dẫn viên người Việt làm cho một công ty du lịch Thái Lan, thì lâu lắm mới có một đoàn sang vì lý do muốn tránh các vụ lộn xộn.
Tuy nhiên, đây mới chỉ là con số theo ước tính của một công ty du lịch.
Còn theo ông Svetasreni, mục tiêu của Thái Lan thu hút tới 15,5 triệu du khách năm 2010 sẽ không thay đổi.
Còn về so sánh đầu tư, trong tháng Tư vừa qua, nói chuyện với tờ Bangkok Post, Yoshida Sakae, giám đốc Jetro tại tp Hồ Chí Minh, nói đầu tư ở Việt Nam có lẽ an toàn hơn Thái Lan.
Tuy nhiên, ông được trích lời nói rằng "các công ty Nhật không dễ gì bỏ Thái Lan để chuyển sang Việt Nam,"
"Họ mới chỉ tăng thêm sự hiện diện tại Việt Nam qua việc mở rộng mạng lưới bán hàng hoặc thúc đẩy khuyến mãi."
Giới trẻ Việt Nam cần phải làm gì để người Việt dù ở đâu đều có thể góp sức để giúp đất nước phát triển, dân chủ, công bằng.
AFP PHOTO
Sinh viên ở Hà Nội đang xem Ông Bill Gates phát biểu với giới trẻ Việt Nam, được trực tiếp qua màn hình bên ngoài, ảnh chụp tại tại Hà Nội năm 2006.
Mời quý vị và các bạn cùng tái ngộ với các bạn trẻ là Diệu ở Đức, Hoàng ở Pháp, Thìn và Thảo ở Hà Nội và Phương Anh đến từ Sài Gòn.
Việt Nam còn lạc hậu
Lần trước, bàn về những suy nghĩ của giới trẻ nhân ngày 30 tháng 4 chúng ta đang dừng lại ở ý kiến của chị Diệu: "Tại sao báo chí Việt Nam không có nói là thế giới này có bao nhiêu người đã lãnh giải Nobel, Việt Nam mình sao không có ai?"
Khánh An:Nhân chuyện Thìn nói đến là có mấy vị tướng, 2/6 đó, mình nghe bạn nói vậy, mình nghĩ nếu mà bạn thay vì tự hào là có mấy vị tướng trong Guinness của thế giới đó, thì bây giờ có bao nhiêu nhà khoa học đạt tiêu chuẩn của quốc tế, hay là gần hơn nữa có bao nhiêu bạn trẻ Việt Nam được những học bổng quốc tế so với các nước khác?
Thìn: Em nghĩ, cái đấy nói chung, ở Việt Nam cũng có nhiều chứ. Nói về lý thuyết thì Việt Nam có nhiều người được giải toán học và giải vật lý.
Khánh An:Hoàng bây giờ đang là nghiên cứu sinh, nói cách khác là một nhà khoa học, Hoàng nghĩ như thế nào?
Sau này hoặc là không đủ điều kiện hoặc là tổ chức không thuận lợi chăng, từ đó cho nên nền khoa học của Việt Nam bị chững lại.
Bạn Hoàng
Hoàng: Tất nhiên, sự phát triển khoa học là phát triển của toàn cầu. Không thể nào nói là người ta phát triển mà mình không phát triển, bởi vì bản thân khi người ta đã viết ra một cuốn sách thì chị đọc cuốn sách chị sẽ tiến đi với tốc độ gấp 10 lần cái người nghiên cứu, đúng không? Cho nên, không thể nào nói cái khoa học bây giờ so với khoa học trước kia là mình đã tiến rất nhiều, cái đó cũng đúng nhưng mà không phải chính xác đâu, chỉ có điều em muốn nói rằng tiềm lực khoa học của Việt Nam trước 75 lớn lắm, bằng chứng là gì, cái này chắc chắn em hoàn toàn tin tưởng vào các dữ kiện của em.
Đó là gì? Trước 75, nền khoa học của các nước Đông Nam Á và Việt Nam mình rất rực rỡ. Em không nói về chuyện Hòn Ngọc Viễn Đông, cái đó là chuyện tài sản em không nói, bây giờ em đang đang nói đến chuyện tri thức, có nghĩa là trước 75 Việt Nam có những trường đại học xịn, có những người giáo sư rất xịn, và có lẽ vì như thế chăng, cái bằng của Việt Nam đã được quốc tế thừa nhận. Họ tin tưởng vào chất lượng của giáo dục đại học Việt Nam và bằng chứng là gì? Việt Nam có những công trình nghiên cứu mà nó có giá trị cho đến bây giờ. Sau này hoặc là không đủ điều kiện hoặc là tổ chức không thuận lợi chăng, từ đó cho nên nền khoa học của Việt Nam bị chững lại, chứ bản thân tư chất người Việt Nam là một tư chất thông minh và nó được chứng minh là nó đã có một thời gian mà các nước không sánh kịp.
Sinh viên, học sinh VN tìm hiểu về du học tại một hội chợ du học tổ chức ở Hà Nội năm 2009. AFP photo.
Tất nhiên, nếu mà nói như bạn Thìn thì mình rất giỏi về khoa học lý thuyết, đúng, cái đó chứng tỏ người Việt Nam thông minh đó, bởi vì dù sao chúng ta cũng vượt qua được một vài rào cản về mặt cơ sở vật chất. Em thấy là cái tư chất đấy là tài sản rất quý của dân tộc, nhưng em thấy tiếc là nó không có điều kiện như nó phải có để có thể phát triển hơn. Chứ còn bây giờ có nhiều người nói là Sài Gòn trước 75 là một sự phồn hoa giả tạo thì về mặt vật chất, em không đẻ ra lúc đó nên em không biết. Bây giờ bằng cách tra lại các tài liệu khoa học, em cho rằng nền khoa học của Sài Gòn trước 75 không thể nào là một nền khoa học giả tạo bởi vì giả tạo thì làm sao chị có bài báo, chị có công trình, đúng không? Bây giờ ví dụ như chị không có tiền để mua một cái ghế salon thì chị có thể mượn tiền của bạn để chị mua và chị gọi đó là một sự giàu sang giả tạo, đồng ý, nhưng bây giờ không ai đi nghĩ ra một công trình rồi cho chị đứng tên không không vậy hết trơn đó.
Tiềm lực bị hạn chế
Khánh An:Nói một cách khác, đó là trong đất nước mình hiện nay, tiềm lực và khả năng rất lớn, nhưng một cách nào đó, nó đang bị ở trong một cái khung chăng? Và nó không được phép để mà nở rộ, để mà phát triển?
Diệu: Đúng rồi đó.
Thìn: Em xin nói. Chị bảo rằng nó ở trong một khung thì đúng, nhưng chị bảo là nó không được phép để phát triển thì là em nghĩ là không đúng, bởi vì nó được phép nhưng nó không đủ điều kiện để phát triển...
Hoàng: Đúng. Đúng. Câu của Thìn vừa nói là hoàn toàn chính xác. Nó không có đủ điều kiện để phát triển.
Khánh An:Vậy những điều kiện đó là gì?
Thìn: Đó là kỹ thuật và công nghệ để mình thực hiện đấy. Ở Việt Nam, các thầy giáo dạy em thì thầy giáo cũng nói "chung quy cũng chỉ tại vua Hùng, đẻ ra một lũ thằng khùng thằng ngu, thằng khôn thì nó vượt biên, để lại trong nước một lũ thằng ngu thằng khùng", nên là những người người ta khôn thì người ta vượt biên hết rồi, ở trong nước thì không đủ điều kiện để cho người ta phát triển đâu chị ạ.
Phương Anh: Em không đồng ý cái này tại vì bản thân ông ngoại em là tiến sĩ ở trong nước và nếu mà nói về gia cảnh của em thì có thể nói là hiện giờ ông em nuôi cả gia đình vẫn còn được.
Nó ở trong một khung thì đúng, nó không được phép để phát triển thì là em nghĩ là không đúng, bởi vì nó được phép nhưng nó không đủ điều kiện để phát triển...
Bạn Thìn
Thìn: Không. Nhưng anh xin phép Phương Anh, thực ra tỷ lệ giáo sư ở Việt Nam rất là nhiều, giáo sư ở Việt Nam cực kỳ nhiều luôn, giáo sư tiến sĩ cực kỳ nhiều, nhưng mà để được thế giới công nhận là giáo sư thì không có đáng bao nhiêu đâu ạ.
Phương Anh: Em đang xét như vậy là ông em vẫn ở trong nước từ trước 75 đến sau 75 vẫn ở trong nước.
Diệu: À, OK, tức là ông em là giáo sư tiến sĩ trước 75, còn anh Thìn có thể đang nói là sau 75.
Phương Anh: Ờ, em không chắc. Mà chắc là như vậy vì ông em đã tám mấy rồi, nhưng mà kiến thức của ông em cho tới bây giờ vẫn đủ để mà nuôi em ăn học và có thể là gánh vác cả gia đình luôn.
Hoàng: Em xin nói thêm một tí. Em nghĩ là nếu muốn nói về điều kiện để phát triển khoa học thì người ta thường hay đổ thừa là tại vì điều kiện vật chất còn ít. Cái đó đúng, cái đó là một diều kiện căn bản, nhưng mà phát triển khoa học cần một sự ổn định. Em có thể nói ra 3 điều kiện mà em cho là quan trọng để có thể làm khoa học được. Thứ nhất, anh phải có sự giao lưu, vì khoa học nó thể hiện là làm việc nhóm. Giáo lưu ở đây là giao lưu trong nước và giao lưu quốc tế.
Học sinh trung học ở Huế đang biểu diễn thời trang. AFP PHOTO.
Tôi phải biết được người ta đang làm gì để tôi không lặp lại nữa và tôi có thể làm tiếp. Điều kiện thứ hai là người làm khoa học phải được một sự tự do trong tư tưởng, bởi vì chính cái tự do đó nó thể hiện bản sắc của anh. Trong khoa học, chính cái tự do đó nó cho phép anh vượt ra những cái quan sát thông thường để thấy được những cái xa hơn, vì có một thời chị biết là Việt Nam mình có một vở kịch rất vui là vở kịch "Tôi và chúng ta". Họ nói là bây giờ phải dẹp cái "tôi" đi mà hướng tới cái "chúng ta", mà thực ra khoa học là cái "tôi" chứ không phải cái "chúng ta". Rồi cái thứ ba nữa, cái quan trọng và rất đời, là người làm khoa học không được phép quá lo vướng về cơm áo gạo tiền hàng ngày nữa.
Bây giờ chị hình dung ra, chị làm sao có thể ngồi nghĩ những cái xa hơn mà chị không biết là chị sẽ thành công hay không thành công trong khi con chị đói, vợ chị lam lũ như vậy chị có dám nghĩ những cái xa xỉ như vậy không? Không thể nào nói như Thìn hơi quá đáng là mấy người không vượt biên được là mấy thằng ngu thì không đúng bởi vì Hoàng rất ngưỡng mộ những người thầy đã hướng dẫn cho mình, nhưng các thầy đều nói là giống như một viên ngọc, nó chỉ sáng nếu nó được mài dũa.
Khánh An: Ở điều thứ hai Hoàng nói, đó là sự tự do…
Diệu: …trong tư tưởng.
Thiếu tự do trong tư tưởng
Khánh An:Ừ, trong tư tưởng, thì các bạn ở trong nước các bạn hiểu như thế nào về ý "sự tự do trong tư tưởng"? Theo các bạn, hiện nay các nhà khoa học có được tự do trong tư tưởng hay không?
Thìn: Ý anh Hoàng nói hình như là pháp luật của Việt Nam còn nghiêm khắc, đúng không ạ? Nó không cho mình nghiên cứu nhiều thứ bên ngoài, giống như bây giờ chị nghiên cứu ra một vũ khí hay một chất nổ gì đó là chị không được nghiên cứu, đúng không ạ? Bởi vì cái đấy là không hợp pháp.
Hoàng: Không. Hoàng hoàn toàn không có ý nói về chuyện luật pháp. Hoàng chỉ nói là cái người nghiên cứu phải là người được, thứ nhất là được làm cái mà mình đam mê, bởi vì bản thân nghiên cứu là em đang vươn tới việc nói một sự thật, mà muốn nói một sự thật là em phải có được sự tự do cơ. Ví dụ, đã có một thời gian ở Việt Nam mình tất cả mọi người đều phải nói là "trăng nước Nga tròn hơn trăng nước Mỹ", đó là một việc rất là phản khoa học. Hoàng dẫn chứng một câu chuyện hơi buồn cười một tí nhưng cho thấy là mình đã không có tự dó rồi. Tôi không được nói ra điều mà tôi nghĩ.
Thìn: Ý kiến đó, Phương Anh nghĩ thế nào, Phương Anh ?
Phương Anh: Đối với em thì em không hiểu em nghĩ đúng hay sai nhưng xét trên giảng đường đại học thì vẫn còn một số giảng viên, nếu sinh viên nêu lên ý kiến của mình thì họ sẽ bác bỏ đi, cũng như sinh viên không được nêu ý tưởng của mình lên.
Diệu: Mình bổ sung chỗ này một chút. Cái đó cũng là một cái mà mình thấy những bạn mà, không biết mình có chủ quan quá không, nhưng những người 9X hoặc 8X có thể bị thiệt thòi hơn, tức là cái chất lượng của đội ngũ giáo viên và giảng viên đó. Hồi mình còn nhỏ, vì mình sinh năm 75, cho nên tới năm 80-81, mình đi học Lớp Một thì những giáo viên dạy cho mình viết những con chữ abc đầu tiên là những giáo viên được đào tạo trước 75. Cho nên, mình có thể viết câu cú đàng hoàng và những đứa bạn bè mình cũng vậy. Trong khi bọn mình ra trường mà dạy lại mấy đứa nhỏ thì không biết dạy dỗ sao mà bây giờ nó viết văn, viết câu viết cú không có, không phải mình nói số đông ai cũng vậy, nhưng mà đa số là chất lượng của học trò về sau không có tốt. Rồi giảng viên cũng vậy đó. Những giảng viên mới và trẻ về sau chất lượng và nhiều thứ về nhân cách, tư cách mình không dám bàn, nhưng cái chất lượng, cái niềm đam mê, như Phương Anh vừa mới nói đó, mình có hỏi hay có giơ tay nói gì đó thì họ cũng chẳng để ý, thì nó làm cho cái đam mê của sinh viên cũng thiếu đi. Đi học là để biết cách làm ra một cái gì đó, biết cách nghiên cứu thì cái đó là mình thấy lúc nãy trong những cái điều kiện mình nói mà Việt Nam thiếu cái gì làm cho mình phát triển, thì cái đó là một cái mình thiếu: Phương pháp nghiên cứu và học tập.
Em cũng mong đất nước Việt Nam mình sẽ có cuộc sống thật là hạnh phúc, thật là ấm no và phát triển để không phải thua kém các nước bạn nữa.
Bạn Thìn
Hoàng: Nếu mà không có đủ tự do thì nó hướng người ta đến chỗ nói dối, nói dối và làm dối, dần dần mất luôn phản xạ là dám nói hoặc muốn nói những điều mình suy nghĩ nữa. Giả sử có một sinh viên học về khoa học chính trị, họ muốn làm một luận văn ra trường là "nghiên cứu những tính ưu việt của chủ nghĩa tư bản", họ có dám làm luận văn đó và liệu họ có bị đánh rớt hay không?
Diệu: Kêu Thìn làm đi!
Hoàng: Thìn học về công nghệ thông tin thì em không nói, nhưng mà ý em muốn nói là rõ ràng tại sao luận văn như thế nó quá ít.
Khánh An:Vâng. Các bạn có nghĩ rằng các bạn sẽ làm một điều gì cho đất nước không?
Hoàng: Em chỉ mong rằng đất nước của mình ngày càng phát triển, người dân được sống hạnh phúc, bởi vì họ đã khổ quá rồi. Ngay cả việc bạn Thìn vừa nói là thế giới có 6 vị tướng tài mà mình đã có 2, một phần nói lên là người Việt Nam giỏi, một phần nói lên Việt Nam chiến tranh nhiều quá, chiến tranh lâu quá.
Khánh An:Và bạn nghĩ là bạn có thể làm được điều gì để điều ước đó trở thành sự thật?
Hoàng: Cá nhân em sống có trách nhiệm với bản thân, với gia đình và làm những gì có thể trong tầm tay hoặc trong tầm với của mình.
Diệu: Vâng. Mình thích được giúp người khác, và đặc biệt là giúp những người trẻ, đặc biệt hơn nữa là giúp những người trẻ trong lãnh vực giáo dục. Mình mong muốn là mình tiếp thu được cái phương pháp, cái tinh túy của khoa học ở bên này là khoa học văn chương và ngôn ngữ học mình đang theo, để giúp cho những thế hệ sinh viên sau này mà mình thấy mình có trách nhiệm, vì những điều kiện thiếu thốn mà lúc nãy tụi mình nói chuyện với nhau thì có nhiều bạn không có điều kiện đó và cái đó không phải là cái tội của họ, cho nên mình được có điều kiện thì mình thấy mình có nhiệm vụ phải giúp họ để họ cũng có điều kiện tiếp thu được những điều mà mình được biết.
Khánh An:Còn các bạn đang ở Việt Nam?
Thìn: Đối với em, em chưa có ý nghĩ em sẽ lo được gì cho đất nước hay là làm cái gì hay không, nhưng em cũng mong đất nước Việt Nam mình sẽ có cuộc sống thật là hạnh phúc, thật là ấm no và phát triển để không phải thua kém các nước bạn nữa.
Thảo: Em cũng như các anh chị thì em mong cho đất nước mình ngày càng phát triển, dân được ấm no hạnh phúc, và với thế giới này em mong mỏi mọi sự đàm phán sẽ thành công trên bàn tròn để không xảy ra chiến tranh.
Khánh An:Cảm ơn các bạn rất nhiều đã tham gia vào chương trình ngày hôm nay. Và có lẽ là một mong ước chung của tất cả tụi mình là người dân được hạnh phúc, giống như Hoàng nói, vì người dân mình đã khổ nhiều rồi. Ngày 30 tháng 4 đã trải qua được 35 năm rồi, hy vọng rằng một ngày thật gần, Việt Nammình sẽ tập hợp và có được sự thống nhất giữa người Việt Nam ở trong nước và người Việt Nam ở tất cả các nước khác. Như vậy thì mình mới có được sức mạnh tổng hợp...
Diệu: Nó mới thành một chuỗi ngọc.
Khánh An:Đúng rồi. Và những viên ngọc mới có cơ hội được mài giũa và tỏa sáng. Mong gặp lại các bạn trong một dịp gần nhất. Cảm ơn các bạn rất nhiều đã tham gia vào chương trình. Xin chào các bạn.