16 năm tù, chỉ vì muốn quê hương trở nên tốt đẹp hơn
Phương Nam (riêng cho Người Việt)
LTS.
Ngay sau khi phiên xử các nhà dân chủ, gồm Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công
Ðịnh, Lê Thăng Long, Nguyễn Tiến Trung kết thúc, Tòa Soạn Người Việt
nhận được bài viết của một độc giả “quen biết với Trần Huỳnh Duy Thức”
từ hồi còn ở Việt Nam. Bài viết bao hàm một số kỷ niệm xưa, cảm động.
Xin giới thiệu cùng độc giả.
***
Tôi quen Thức trong công việc, và rồi trở thành “anh em.”...
Thức nhỏ tuổi hơn tôi, nên gọi tôi bằng “anh,” nhưng về tài năng, Thức xứng đáng là thầy tôi.
Tôi
cảm nhận được tài năng ngay từ buổi đầu gặp gỡ Thức ngay tại công ty
của em. Dáng người thư sinh, mảnh khảnh. Thức là người hiền hòa.
Tôi
thích, và khâm phục Thức không phải ở sự thành đạt của Thức, mà ở lòng
nhiệt thành. Tôi nhớ mãi cái bắt tay đầu tiên với bạn, và tôi cảm được
sự trân trọng của một tổng giám đốc rất trẻ.
Nhiều
người thừa nhận, rằng chính Thức và công ty của anh đã mang lại hơi thở
công nghệ thông tin cho Sài Gòn, và cả Việt Nam, ngay từ thời lãnh vực
này còn rất sơ khai tại Việt Nam.
Hiểu
theo nghĩa ấy, chính Trần Huỳnh Duy Thức là người mở cánh cửa hội nhập
với thế giới tự do, bằng chính tài năng và bản lĩnh của Thức, và của
EIS, OCI.
Chúng tôi có một kỷ niệm chung. Xin kể lại với các bạn.
Lâu
rồi, khi phái đoàn cựu Tổng Thống Bill Clinton sang thăm Việt Nam, một
buổi gặp gỡ được tổ chức tại Saigon Solfware Park ở đường Trương Ðịnh.
Người dẫn đầu phái đoàn Hoa Kỳ là Ðại Sứ Peterson cùng phu nhân, là bà
Lê Vi. Phía Việt Nam
tham dự khá đông, gồm rất nhiều giám đốc, tổng giám đốc các công ty,
doanh nghiệp tiếng tăm, trong đó có người bạn trẻ của tôi: Trần Huỳnh
Duy Thức.
Mở đầu buổi gặp gỡ, ông đại sứ Peterson “xin phép có đôi lời.” Ông bắt đầu bằng một câu chuyện bất ngờ:
“Kính
thưa quý vị. Trước khi chúng ta cùng ngồi bàn luận để bắt tay hợp tác
thương mại với nhau, tôi muốn kể một câu chuyện nhỏ ngoài lề. Mới hôm
qua đây thôi, ngài Tổng Thống của chúng tôi (Bill Clinton) đến thăm một
cơ quan lớn của Nhà nước Việt Nam ở Hà Nội. Ông bất ngờ tiếp xúc một người lính bảo vệ của phía Việt Nam.
TT Clinton hỏi người lính, thông qua thông dịch viên, “Ông nghĩ sao về
người Mỹ chúng tôi?” Và thật ngạc nhiên, người lính trả lời rất nhanh,
“Thà tôi mất ngàn người bạn còn hơn được một kẻ thù!” Một câu trả lời
rất nhanh và rất ngắn mang nhiều thù hận khiến tổng thống của chúng tôi
ngỡ ngàng. Ông Tổng thống rất buồn, và đã chia sẻ điều ấy với tôi. Và
ngay hôm nay, tôi có một điều muốn nhắn nhủ cùng tất cả quý vị ở đây:
nếu ai cũng có ý nghĩ như người lính kia thì xin đừng ngồi trong khán
phòng này với chúng tôi, bởi lòng thù hận sẽ không thể nào trở thành
tình thân hữu.”
Câu chuyện của Ðại Sứ Peterson kết thúc. Không một tiếng vỗ tay. Sự im lặng bao trùm căn phòng rộng lớn.
Tôi
có mặt trong căn phòng ấy, vào lúc ấy, và tôi nhớ rõ đã quay sang nhìn
Trần Huỳnh Duy Thức. Thức nhìn về phía tôi, nháy mắt, vừa thân tình vừa
đồng cảm.
Buổi
hội thảo kết thúc, Thức đã về từ lúc nào. Bỗng dưng, tôi nhận được một
tin nhắn qua điện thoại. Tin nhắn của Thức. Tôi không nhớ chính xác lời
nhắn, nhưng nhớ rõ ý, “Không biết chừng nào Việt Nam mới hết những người lính căm thù!”
Nhiều
năm trôi qua, hôm nay lại được tin của Thức, qua Tivi, báo, đài. Bạn
tôi, em tôi, cũng là thầy tôi, hôm nay trở thành tội phạm ngay trên
chính quê hương mình.
Trần Huỳnh Duy Thức bị kết tội nặng nhất, 16 năm tù, chỉ vì muốn quê hương anh trở nên tốt đẹp hơn.
|
No comments:
Post a Comment